Hồng Xuân dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Tôi thấy trạng thái của anh Đỗ cực kỳ tốt. Anh ta đã nhận định đây chính là nơi đã chữa khỏi bệnh cho mình, vậy nên có lẽ nơi này có gì đó đặc biệt thật. Dù sao thì cũng đã xếp hàng lâu vậy rồi, trở về cũng đã mất buổi trưa, hay là chúng ta cứ vào xem chút đi?"
Lúc nói xong những lời này, Hồng Xuân nhớ lại phát sóng trực tiếp thức ăn ngon ở rạp chiếu phim - nơi mà cô ta đưa bệnh nhân tới đó để điều trị phục hồi theo thường lệ thấy được vào chiều hôm qua.
Lúc đó, thức ăn trên phát sóng trực tiếp trông cực kỳ chân thực. Biểu cảm của người ăn rất sống động, cứ như cà phê thật sự rất đắng còn bánh ngọt lại vừa ngọt vừa mềm thật vậy.
Chưa nói đến bệnh nhân, cô ta nhìn vào đã cảm thấy thả lỏng rồi.
Trên diễn đàn bình luận có người nói cửa hàng kia thật sự có tồn tại, ở ngay khu A.
Hồng Xuân nghĩ trong đầu không phải nhà này đấy chứ? Nhiều người xếp hàng như vậy e là đều xem phát sóng trực tiếp rồi tới đây.
Chỉ là, cửa hàng nhỏ mô phỏng là một trò lừa bịp. Cô ta thừa nhận lần này mình bị phát sóng trực tiếp lôi kéo nên muốn dành thời gian để nhận được một bài học.
Dù sao thì ở viện điều dưỡng cũng lãng phí thời gian. Tới cửa hàng nhỏ này chỉ là đổi một cách giết thời gian khác mà thôi. Không khác nhau lắm.
Tiện thể còn thỏa mãn sự tò mò trong lòng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-kinh-doanh-o-di-gioi/3949123/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.