Tình huống của Kỳ Sâm quá hiếm thấy. Nếu không phải gặp được Lộ Dao, hắn ta đã sớm hòa nhập vào nơi này, dựa vào ảo thuật để giết thời gian giống như những người khác. Khi nào thực sự buồn chán, hắn ta cũng có thể đi đến khu vui chơi hoặc rạp chiếu phim.
Sự tồn tại của Lộ Dao khiến hắn ta không cảm thấy cái chết quá mãnh liệt, suy nghĩ và hành vi của hắn ta cũng giống như trước khi chết.
Lộ Dao đã suy nghĩ cả ngày liệu có nên hỏi hắn ta có nhớ kẻ giết mình hay không nhưng lại cảm thấy khó khăn khi hỏi loại chuyện này.
Kỳ Sâm nói xong, mãi vẫn không thấy Lộ Dao trả lời, ngẩng đầu nhìn: "Cô muốn hỏi gì?”
Lộ Dao mở to hai mắt, vô tội nói: “Hả?”
“Cô muốn hỏi cái gì?”
“Ừ?”
Kỳ Sâm đưa tay vén tóc về sau, theo thói quen muốn đỡ kính, nhưng sờ đến xương mày, mới phát hiện không có kính: "Cô muốn biết cái gì?"
Lộ Dao nuốt nước miếng, nhíu mày xoắn xuýt vài giây, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Kỳ Sâm, cô đột nhiên cảm thấy do dự.
Cô không thích cảm giác này nên thay đổi thái độ, trực tiếp hỏi: “Anh có nhớ trước khi chết đã xảy ra chuyện gì không?”
Sắc mặt Kỳ Sâm không thay đổi, thậm chí còn hồi tưởng lại một chút: “Tôi nhớ là mình ngồi trên một chiếc xe buýt, sau khi tỉnh lại đã đi tới nơi này rồi.”
Hắn ta không nhớ ký ức về cái chết của mình nên không thể nói cho cô biết hung thủ là ai.
Lộ Dao nhíu mày, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-kinh-doanh-o-di-gioi/3949116/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.