Lại nói, lúc Bạch Văn Xương nhìn thấy Ất Văn, vẻ ngoài của cả hai thoạt nhìn đều là mỉm cười hòa khí nho nhã lễ độ, nhưng khi hai người đối mắt với nhau, thì đó lại như thiên lôi câu động địa hỏa bắn ra bốn phía.
“Ha ha, không nghĩ tới con người còn chưa bắt đầu đàm phán đã yếu thế như vậy? Lâm trận thay đổi người đó là tối kỵ.”
“A a a a, giết gà phải dùng dao mổ trâu sao? Ngươi có tài cán gì? Bị quái boss miểu sát thì cũng chả có nghĩa lý gì, thôi thì xoát quái tinh anh trước đi.”
“Người xuất khẩu cuồng ngôn ta đã thấy nhiều, nhưng ‘người’ xuất khẩu cuồng ngôn ở trước mặt ta từ trước đến nay tất cả đều đã không còn tồn tại nữa!!”
“À, trước kia chưa từng có dị thú nào dám xuất khẩu cuồng ngôn ở trước mặt ta. Tính ra thì, ta còn lợi hại hơn ngươi.”
Ngươi %......&[&*][&*@#@
Ta &%......&¥#&......[]*
Hai người tranh luận ngươi tới ta đi tốc độ càng lúc càng nhanh, thế cho nên có rất nhiều người không phản ứng kịp. Mà trừ chuyện này ra, càng làm cho người và dị thú ở đây đều cảm thấy hai tên này rảnh rỗi kiếm chuyện hại người muốn chết chính là, bởi vì hai tên này muốn gây khó dễ đối phương, cho nên liên tiếp dùng đủ loại thuật ngữ chuyên nghiệp, thậm chí thỉnh thoảng còn bùm bùm ra một câu toàn tiếng địa-phương-chả-biết-ở-địa-phương-nào, nói đến mặt đỏ tía tai a…..
“Chẹp, tôi thấy thế nào cũng cảm thấy, này không giống như là đàm phán.”
Kim Dư yên lặng quay đầu nhìn boss bên cạnh, người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-di-thu-so-138/1350694/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.