Tóm lại, mặc kệ trên đường đi tịch thu gia sản gặp tình huống gì, nói chung kết quả cũng coi như rất thuận lợi, cũng rất hợp lòng người.
Sau khi xét nhà xong, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân tạm thời quay về căn nhà có phong cách da thú của Lý Khiếu, chờ màn đêm buông xuống. Ban ngày chỉ là món khai vị lót dạ thôi, ban đêm mới là món chính.
Đương nhiên, ở nhà người khác làm sao thoải mái được như nhà mình. Mấy loại da thú chắp vá gồ ghề không nói tới, quan trọng nhất chính là, lúc trước liên tục được ăn đại tiệc ngon lành của tri vị thú bỗng nhiên lại phải ăn mấy món không thể gọi là ngon mới là chuyện thống khổ nhất đối với Kim Dư. Đương nhiên, không phải mấy món kia rất khó nuốt, này chỉ là, một cách nói quá thôi—
Một khi con người đã gặp được thứ tốt nhất, những thứ khác đều trở nên tẻ nhạt vô vị. Phạm vi áp dụng của câu nói này cơ hồ chính là hết thảy.
Kim Dư và Lý Khiếu mắt to trừng mắt nhỏ chằm chằm nhìn nhau, vất vả lắm mới chờ được đến 11 giờ khuya. Kim Dư đứng dậy, sau đó Lý Khiếu và Cam Lượng đều đồng loạt thở ra một hơi. Cuối cùng cũng sống qua.
“Ừm, buổi tối cứu dị thú thực ra rất dễ, nhưng vấn đề là tuy hiện giờ chúng ta đang ở cùng chiến tuyến với dị thú, nhưng có nói như thế nào thì chúng ta cũng là con người. Không nên lộ liễu trắng trợn đối nghịch với đại thế thì hơn.” Nhịn không được đành tự giễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-di-thu-so-138/1350688/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.