Chương trước
Chương sau
Đó là một đôi mắt đỏ sậm như hỏa diễm.
Nóng như lửa, có lẽ đó là tính từ miêu tả khiến người ta đồng tình nhất, nhưng khiến cho Kim Dư để ý, lại là cừu hận mãnh liệt điên cuồng chấp nhất bên trong đôi mắt đó. Nếu ánh mắt đó đặt trên một con người, vậy Kim Dư còn có thể thấu hiểu. Dù sao suy nghĩ của con người luôn là loại suy nghĩ phức tạp nhất, cho nên cảm xúc trong mắt cũng bộc lộ ra nhiều nhất và rõ ràng nhất.
Nhưng đôi mắt này lại đặt trên người một con chim có bộ lông cũng đỏ rực như lửa, do đó chứng minh, nó cũng là một con dị thú. Mà con dị thú này, không hề nghi ngờ gì nữa, chính là vương giả của toàn bộ dị thú trong di tích cổ này. Mặc dù dị thú như liệt hỏa này chỉ còn một cánh, nhưng lệ khí và uy thế nó phát ra vẫn làm cho da đầu Kim Dư run lên, cả người run rẩy.
"Hỏa... Phượng!"
Kim Dư thì thào nói ra hai chữ, quay đầu nhìn Kỳ Thanh Lân, trong ánh mắt kia có vội vàng có lo lắng có lo âu và nghi hoặc, tựa hồ như muốn chứng minh thân phận cái con kia.
Kỳ Thanh Lân nhìn thấy ánh mắt Kim Dư, sau lại khẽ lắc đầu.
“Nó không phải…. Hoặc là nói, nếu muốn nó trưởng thành hoàn toàn, cần phải có thời gian ít nhất là một ngàn năm tiến hóa, khổ tu.”
Kỳ Thanh Lân biết rõ Kim Dư ngoài việc nhìn thấu được cảm xúc mãnh liệt, mà còn bởi vì uy thế cực đại của con Hỏa Phượng kia, mới khiến y có ý tưởng Hỏa Phượng rất giống với hắn.
Nhưng mà, bởi vì nguyên nhân huyết mạch của Thập đại gia tộc, mỗi gia tộc đều có thể có người hóa thú, nhưng tỷ lệ rất nhỏ nhoi. Con dị thú trước mắt này lại là Hỏa Phượng, không phải Băng phượng. Cho nên, nó và bộ tộc Phượng Hoàng trong Thập đại gia tộc không liên quan gì với nhau. Sở dĩ thực lực của nó khiến cho người ta kinh sợ, có lẽ là bởi vì nó cũng có chút huyết mạch của Phượng Vương.
Tuy Kỳ Thanh Lân đã xác định bên kia chỉ là một con dị thú, nhưng lại không thể không thừa nhận thực lực cường đại của nó. Nếu dựa theo cấp bậc phân chia dị thú mà nói, như vậy con Hỏa Phượng này đã siêu việt vượt qua cấp A+, đạt tới cấp S rồi. Mà bình thường, một khi dị thú lên tới cấp S, chúng nó sẽ tiến vào một cảnh giới mới, nếu tiếp tục cố gắng tu luyện không ngừng, liền có thể hóa thành hình người.
Thực hiển nhiên, con Hỏa Phượng này, chính là thuộc loại dị thú siêu cấp tương lai có thể biến thành người.
“Đờ cờ mờ…. Không phải đâu nha? Lần trước tôi với Khiếu Khiếu tới đây đâu có thấy con Hỏa Phượng này đâu! Nếu lần trước gặp phải nó, đoán chừng tôi và Khiếu Khiếu còn có Tiểu Lục Đại Vĩ Ba Lang phải chết ở xó này rồi!”
Cam Lượng lúc này đã ngồi xổm bên cạnh Kim Dư, nhìn con dị thú đỏ quạch như lửa kia, nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Con này vừa thấy liền biết là hàng không dễ chọc! Dị thú siêu cấp, mịe nó, chỉ sợ toàn cầu… ngay cả hoang tinh cũng chưa vượt qua con số mười! Tại sao lại gặp một con ở chỗ này cơ chứ?! Con này đã làm gì mà trực tiếp bỏ của chạy lấy người hả?
Cam Lượng quay đầu nhìn Kim Dư và Kim Khiêm vài cái, bất quá hình ảnh y nhìn thấy lại khiến y tuyệt vọng vô cùng —— Kim Dư và đám dị thú kia thì đừng nói, tất nhiên là hai mắt phóng ra quang mang kinh người dán sát vào người con dị thú kia rồi; cái tên bác sĩ vô lương Kim Khiêm kia thì càng trừng lớn mắt, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm hình như là đang nhớ số liệu?! Nếu nói hai vị này là bởi vì do chức nghiệp có liên quan với dị thú thì chả phải chuyện to tát gì, nhưng ngay cả Sơn Bạch Lộc lá gan nhỏ nhất bọn và Lý Khiếu tuyệt không có hứng thú sao lại nhìn con đó chuyên chú tới như vậy a?!
Người duy nhất không có hứng thú chính là boss, nhưng đã là boss thì có hứng thú với nó làm gì? Hôm nay nhất định là do y mở mắt sai cách rồi, cho nên nguyên ngày đều xui!!
“A a a! Tôi muốn đem tên này mang về nhà mang về nhà! Rất phong cách rất bưu hãn! Bộ lông kia thật giống lửa, đến tột cùng là làm sao mà lớn thành cái dạng quá ư là tài năng vậy?! Đẹp trai mê người! Tiểu Tuyết Tiểu Tuyết! Mau qua đó! Giá nào cũng phải bắt nó về, thời điểm cần thiết thì dùng mỹ nam kế quyến rũ nó cũng được!!! Trở về ông cho mày hồng bao a!!”
Kim Dư kích động ngoắc Tiểu Tuyết nói không ngừng. Nhưng Tiểu Tuyết vừa nghe được lời Kim Dư phân phó thiếu chút nữa đã trực tiếp nhào đầu vào giữa thân cây, quay đầu dùng cặp mắt lam băng vừa cực kỳ tức giận lại vừa ai oán trừng trừng nhìn Kim Dư,
Đù ù! Đừng nói cái con Hỏa Phượng kia chỉ cần dùng uy áp áp nó một cái thôi thì đã muốn nhúc nhích không nổi rồi, tụi nó một đứa là phượng một đứa là điêu, bộ tộc có liên quan gì tới nhau hả, má nó lại còn một hỏa một tuyết, đây là thuộc tính thiên địch, là thiên địch đó?! Lại còn quyến rũ? Ông không phải là muốn tui chủ động đưa người tới cửa để cho nó nướng tui lên rồi rỉa từng chút một chứ?! Đừng có mới nới cũ như vậy được không a!!! Nó không phải chỉ lợi hại hơn tui có một chút, xinh hơn tui có một chút hay sao?! Tui cảm thấy bộ lông tuyết trắng cả người không tỳ vết cũng rất đẹp đó mà!!
Mặc dù oán niệm của Tiểu Tuyết được bộc lộ rất rõ ràng, nhưng có rõ tới cỡ nào thì cũng không áp trụ nổi dã tâm của ông chủ. Mắt thấy Kim Dư hưng phấn lôi kéo Tiểu Tuyết đi tới làm quen Hỏa Phượng vẫn còn đang chú ý cả đám người, Hỏa Phượng kia lại đột ngột nghiêng đầu, sau đó hỏa vũ quanh thân bốc lên, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài.
Thu ngang ———! !
Kim Dư nghe thấy liền xanh mặt, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
Vài giây qua đi, một con phượng hoàng màu đen thật lớn chợt xuất hiện ngay trước mặt con Hỏa Phượng kia. Nó vừa xuất hiện, toàn bộ dị thú thương tàn đã hoảng sợ thối lui vào góc, mà Hỏa Phượng kia lại thét thêm một tiếng, không ngừng khua cái cánh còn lại lên người con phượng hoàng đen!!
“…..Này, đây là cái gì?!” Sơn Bạch Lộc nhìn phượng hoàng đen cực lớn cơ hồ che hết nửa bầu trời mà lắp bắp: “Này, cái này không có khả năng đâu nha? Phượng hoàng đen, nó vì sao muốn, cái kia, tự giết lẫn nhau?!”
Không có người nào trả lời hắn, vẻ mặt của mọi người lúc này đều có vẻ dị thường nghiêm túc, trên mặt Kim Dư lại càng mang sắc thái thống hận âm hàn thấu xương. Nhìn Hỏa Phượng cơ hồ như muốn dùng cả tính mạng của mình mà đánh cược, lại nhìn đôi mắt không có bất luận cảm xúc gì của phượng hoàng đen, Kim Dư nắm chặt tay đến độ có thể ứa ra máu!!
[Phụ thân! Ông và tôi cùng nhau đồng quy vu tận đi!]
Đây là tiếng thét dài của Hỏa Phượng mà Kim Dư nghe được.
Nháy mắt đó, y đã không thể tin. Dù sao phượng hoàng đen cũng kém hơn Hỏa Phượng, hơn nữa mặc dù là dị thú, cha con với nhau cũng sẽ không tổn thương nhau như vậy.
Nhưng khi y nhìn qua đôi song đồng của phượng hoàng đen kia, chỉ trong nháy mắt, y đã hiểu hết mọi chuyện, từ đầu tới cuối.
Lúc này, Vượng Vượng có vẻ nôn nóng bất an, Tiểu Bảo lo lắng dùng móng vuốt che đầu, mà Nhị Hắc cũng nhịn không được đi tới cọ cọ cổ nó.
Kim Khiêm nhìn thoáng qua Vượng Vượng, lại nhìn thoáng qua con phượng hoàng màu đen đang đánh nhau, kính gọng vàng xuất một đạo lệ quang, che lại tâm tình hiện giờ của gã: “Hắc Phượng kia là thành phẩm nghiên cứu do Sở nghiên cứu chế tạo.”
“A?!” Sơn Bạch Lộc nhịn không được kinh hô ra tiếng. “Cho nên nó mới có thể công kích dị thú kia? Nếu Hắc Phượng đã ở đây, vậy đám người trong Sở nghiên cứu cũng ở đây sao?! Vì sao bọn họ lại muốn giết đám dị thú thương tàn này?”
“Không phải giết, mà là muốn bắt về làm nghiên cứu.” Thanh âm của Lý Khiếu mang theo vẻ ẩn nhẫn cực đại, trong lòng hiển nhiên đã bùng phát lửa giận. “Tính kế rất hay, thủ đoạn giỏi!!”
Lời Lý Khiếu nói cũng chính là tiếng lòng của bọn Cam Lượng và Kim Khiêm, tất cả mọi người đều nghĩ cách tìm thời cơ xông lên làm cái gì đó, Kim Dư lại nói ra một câu, khiến mọi người phải sững sờ ngay tại chỗ.
“Con Hắc Phượng kia…. Là cha của Hỏa Phượng.” Nghiến răng nghiến lợi, lửa giận đầy trời. Kim Dư nhìn Hỏa Phượng không ngừng thoái lui tuyệt vọng, lại nhìn Hắc Phượng không chút lưu tình, cơn thịnh nộ trong lòng bộc phát tới cấp độ cao nhất! Hai mắt đỏ đậm, thân mình run rẩy đến độ đứng không vững khiến Kỳ Thanh Lân lo lắng, vào ngay lúc đó, tiếng ồn của cơ giới hóa từ trong rừng rậm vang lên.
Hắc phượng hoàng, đánh chết Hỏa Phượng, bắt đầu bắt giữ dị thú.
Ba! Giống như mở được chốt đại bác cuối cùng, ngay lúc Hỏa Phượng thét lên lần cuối, chung quanh Kim Dư đã tản mát ra quang mang nhạt màu, ngay sau đó xung quanh Kỳ Thanh Lân, Kim Khiêm còn có tụi Tiểu Bạch Đại Bạch, người và thú đều bị một tầng ánh sáng lam ấm áp bao quanh, nháy mắt đã biến mất vô tung.
Nhóm người dị năng và nhóm vũ trang theo mệnh lệnh cấp trên tới đây chuẩn bị bắt dị thú trong di tích cổ, còn chưa có ra tay, đã nhìn thấy bên trong di tích cổ tràn ngập nước biển màu lam. Đám dị thú thương tàn mà bọn họ muốn bắt về thế nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc với nước biển màu lam kia, toàn bộ đã biến mất không thấy bóng dáng, ngay cả phượng hoàng đen muốn bắt Hỏa Phượng cũng biến mất vô tung vô ảnh! Trong nháy mắt, mọi người đều lộ ra thần sắc kinh hãi muốn chết!!
“Thần, thần thánh!!”
“Thánh thú thần thánh!! Trừng phạt! Chúng ta sẽ bị trừng phạt!!”
"Chạy mau, chạy mau, a ——! !"
Lúc đám người dị năng và nhóm vũ trang bởi vì tình huống đột nhiên xuất hiện mà bối rối bất kham, bỗng nhiên một tên dị năng đang không ngừng kêu gào bị một đạo laser trực tiếp bắn chết! Đám người đang bối rối nháy mắt câm như hến, cùng với tiếng chân đạp lên đất, là một thanh niên thân hình hoàn mỹ mặc quân phục xuất hiện trước mắt mọi người.
Miệng gã khẽ nhếch, như lưỡi búa sắc bén. Gương mặt tuấn lãng khẽ mỉm cười, nhưng tia tiếu ý này lại được phụ trợ bằng một cỗ thi thể đằng sau, liền có vẻ dị thường âm hàn. Đôi mắt tối đen như mực lộ ra một tia trào phúng cùng vài phần suy nghĩ sâu xa, thanh âm trầm thấp từ trong miệng vang lên:
“Chỉ bằng các người, còn nói là quân bộ tinh anh của chính phủ?.... Thật là tức cười.”
“Chỉ là dị năng không gian mà thôi, có thể khiến cho mấy người kinh ngạc đến vậy?” Khóe miệng nam tử nhếch cao, nhẹ giọng nói: “Có chết cũng không tiếc.”
“Trong vòng ba mươi phút, tôi muốn biết toàn bộ mọi dấu vết khả nghi trong phạm vi một cây số. Nếu làm không được, mấy người chuẩn bị cùng nhau đi xuống dưới đó chơi với tên kia đi.”
! !
“Dạ!!” Toàn bộ run rẩy, nhất tề tuân mệnh. Sau khi mọi người đã rời khỏi, nam tử vươn tay kéo thấp vành nón, thấp giọng tự nói.
“Thần thánh? Thần thánh a…. Không biết có thể cướp người vào tay không?”
——*——*——
Trong khi di tích cổ kia bởi vì có biến cố đột ngột xuất hiện mà loạn thành một toàn, thì bên này Sơn Bạch Lộc và Kim Khiêm, Lý Khiếu, Cam Lượng cùng đám Đại Bạch Tiểu Tuyết thần tình khiếp sợ nhìn cảnh sắc chung quanh, nói không nên lời.
Mà đối diện với bọn họ, có khoảng chừng hơn năm trăm con dị thú cũng đang trợn trừng mắt nhìn Kim Dư hai mắt nhắm chặt, mặt trắng bệch đang trôi nổi ở trên không trung.
Ở ngay bên cạnh y, Kỳ Thanh Lân đang nhếch miệng, gương mặt hiện rõ ý đồ muốn hủy diệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.