Nhìn thấy động tác của Sơn Bạch Lộc, ánh mắt Kim Dư hơi lóe lên tia sáng.
Tuy người trước mặt này rất khó ưa, não quá phẳng, thực lực lại kém, ngoại hình cũng chả được lòng ai, nhưng vẫn còn chưa tới mức không thể trị nổi. Ít nhất, vẫn còn có khả năng tự mình hiểu lấy, tự mình cải tạo lại chính mình.
Nhưng y không có rảnh mà đi dạy dỗ cho tên kia biết phải sửa đổi như thế nào. Mỗi ngày y phải thu nhận cả đám dị thú thương tàn, vừa phải điều trị bóng ma tâm lý cho tụi nó vừa phải dạy dỗ lại cái tính càng lúc càng phúc hắc của mấy đứa Đại Bạch Tiểu Bạch, công việc đã muốn làm không xuể nữa rồi, làm sao còn có thời gian đi quản người khác? Lại còn là một tên khó ưa.
“Vừa nhìn liền biết cậu là một thằng ngốc chính cống, chắn chắc là từ nhỏ đến lớn chưa từng ôm một con dị thú nào rồi. Ôm dị thú mà như ôm trẻ sơ sinh, trong mười vạn người dám chỉ có mình cậu mới ôm như vậy. Tam thiếu gia bộ tộc Sơn Lang đúng không? Cậu cũng thật là lợi hại.”
Kim Dư nói xong, liền cướp lại con sơn lang vị thành niên bị Sơn Bạch Lộc ôm tới cứng ngắc cả người, sau đó ôm đến bên cạnh sô pha, đặt nó xuống đó.
Sơn Bạch Lộc nhìn Kim Dư vừa nãy có chút yếu đuối ôn hòa, giờ khí thế lại chợt thay đổi kinh hoàng, hoàn toàn khác với lúc nãy, đầu choáng váng. Là cùng một người phải không vậy?
Kim Dư không đáp lại suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-di-thu-so-138/1350592/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.