Chương trước
Chương sau
Thẩm Mộc Nhiễm do dự một chút, sau đó gật đầu.

"Tin, muội tin huynh."

Tô Tử Câm nắm tay Thẩm Mộc Nhiễm đi vào trong, hai người càng đi sâu vào bên trong, áp lực không khí càng thêm nặng.

Đột nhiên, Tô Tử Câm dừng chân lại, chỉ thấy trước mặt các nàng, trong huyệt động có rất nhiều rất nhiều người xuất hiện.

Những người kia thân mặc y phục màu đen, trong tay đều cầm một thanh trường đao, hùng hổ, đằng đằng sát khí.

Phía sau cùng những người này, Tô Tử Câm thấy Hạ Dực Thần sắc mặt tái nhợt, chảy máu không ngừng.

Hắn bây giờ thế này, phỏng chừng cũng chỉ còn một hơi thở.

"Thế nào, bản thân đánh không lại, tìm một đám người tới vây đánh?"

Tô Tử Câm cười nhạt.

"Bớt nói nhảm, ngươi lập tức phải chết, sau khi chết, một kẻ giết ngươi hay một đám giết ngươi có gì khác nhau đâu?"

"Hạ Dực Thần, ngươi thật là đe tiện, uổng công trước đây ta còn xem ngươi là huynh đệ, nghĩ ngươi là đại trượng phu!"

"Tô Tử Câm, ngươi có tư cách gì đàm luận hai chữ huynh đệ với ta!"

"Hạ Dực Thần, nói vậy giết ta cũng không phải chủ ý của chủ nhân ngươi, ngươi cứ khăng khăng cố chấp tự quyết định như vậy, là muốn liều mạng theo ta sao?"

Bị nói đến chỗ đau, toàn thân Hạ Dực Thần run rẩy, sắc mặt càng thêm dữ tợn.

"Ngươi chết rồi thì chẳng còn gì cả! Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?"

Tô Tử Câm đột nhiên liền cười rộ lên.

"Ngươi chết mới là không còn gì, nếu như ta chết, đừng nói là ngươi, chủ nhân sau lưng ngươi đều không thể trêu vào!"

"Thật là cuồng vọng!" Hạ Dực Thần hừ lạnh một tiếng, vung tay lên: "Lên cho ta!"

Trong nháy mắt, tất cả mọi người xông về phía Tô Tử Câm.

"Tử Câm ca ca cẩn thận, những thứ này đều là người bất tử!"

Thẩm Mộc Nhiễm lo lắng nhắc nhở một tiếng.

"Theo sát ta!"

Tô Tử Câm nắm chặt tay Thẩm Mộc Nhiễm, vững vàng bảo vệ nàng ở sau người.

Những người bất tử kia xông lên, chỉ cần trường đao bổ về phía Tô Tử Câm đều bị nổ tung, vỡ thành bọt máu, phiêu tán trên không trung.

Trong lúc nhất thời giống như đốt pháo hoa, tiếng "Rầm rầm rầm" bên tai không dứt.

Tô Tử Câm kiên định từng bước đi về phía trước, phàm là nơi nàng đi qua, tất cả người bất tử đều hóa thành bọt máu.

Nhưng khiến Tô Tử Câm kinh ngạc là, những người bất tử này, không có một kẻ nào có thể ngưng kết lại lần nữa.

Dưới sự bảo hộ và công kích của vảy rồng trên người thần long, những người bất tử này có vẻ nhỏ bé lại nực cười.

So sánh với thực lực tuyệt đối trước mặt, tất cả đều là hổ giấy.

Đây cũng chính là nguyên nhân Thương Lăng có thể độc hành, không nhìn sắc mặt bất cứ kẻ nào.

"Tử Câm, những người bất tử này cũng có phân chia đẳng cấp, hiện tại những kẻ chết chỉ là tam cấp, vừa mới hình thành không lâu, hơn nữa cổ trùng trong cơ thể cũng bình thường."

Thẩm Mộc Nhiễm đứng phía sau Tô Tử Câm giải thích.

"Vậy Hạ Dực Thần thì sao?"

"Nhị cấp, cho nên hắn có thể ngưng tụ thành thân thể một lần nữa."

"Thủy Vô Nguyệt thì sao?"

"Nhất cấp, nàng là người bất tử đáng sợ nhất tồn tại."

Tô Tử Câm gật đầu, nói như vậy, lần trước lúc Thủy Vô Nguyệt tới công kích bọn họ vẫn còn nương thủ, cũng không muốn cùng chết với nàng.

Thấy Tô Tử Câm đi từng bước một, tất cả người bất tử đều hóa thành bọt máu, Hạ Dực Thần triệt để bối rối, hắn bỗng nhiên xoay người chạy trốn.

Nhưng bây giờ Tô Tử Câm đã biết rõ nguyên do, làm sao lại thả hắn đơn giản thế được?

Hạ Dực Thần chồng chất vết thương, Tô Tử Câm hoàn hảo không chút tổn hại, vẻn vẹn chỉ là trong chốc lát, Hạ Dực Thần đã bị Tô Tử Câm một cước đá ngã lăn, lăn xuống trên mặt đất.

"Đừng, đừng giết ta..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.