Thẩm Mộc Nhiễm do dự một chút, sau đó gật đầu.
"Tin, muội tin huynh."
Tô Tử Câm nắm tay Thẩm Mộc Nhiễm đi vào trong, hai người càng đi sâu vào bên trong, áp lực không khí càng thêm nặng.
Đột nhiên, Tô Tử Câm dừng chân lại, chỉ thấy trước mặt các nàng, trong huyệt động có rất nhiều rất nhiều người xuất hiện.
Những người kia thân mặc y phục màu đen, trong tay đều cầm một thanh trường đao, hùng hổ, đằng đằng sát khí.
Phía sau cùng những người này, Tô Tử Câm thấy Hạ Dực Thần sắc mặt tái nhợt, chảy máu không ngừng.
Hắn bây giờ thế này, phỏng chừng cũng chỉ còn một hơi thở.
"Thế nào, bản thân đánh không lại, tìm một đám người tới vây đánh?"
Tô Tử Câm cười nhạt.
"Bớt nói nhảm, ngươi lập tức phải chết, sau khi chết, một kẻ giết ngươi hay một đám giết ngươi có gì khác nhau đâu?"
"Hạ Dực Thần, ngươi thật là đe tiện, uổng công trước đây ta còn xem ngươi là huynh đệ, nghĩ ngươi là đại trượng phu!"
"Tô Tử Câm, ngươi có tư cách gì đàm luận hai chữ huynh đệ với ta!"
"Hạ Dực Thần, nói vậy giết ta cũng không phải chủ ý của chủ nhân ngươi, ngươi cứ khăng khăng cố chấp tự quyết định như vậy, là muốn liều mạng theo ta sao?"
Bị nói đến chỗ đau, toàn thân Hạ Dực Thần run rẩy, sắc mặt càng thêm dữ tợn.
"Ngươi chết rồi thì chẳng còn gì cả! Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
Tô Tử Câm đột nhiên liền cười rộ lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076339/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.