Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt khi kiếm Hạ Dực Thần chém tới đỉnh đầu Tô Tử Câm.

Một đạo hào quang trong suốt sáng lên bên người Tô Tử Câm, đỡ kiếm của Hạ Dực Thần.

Chớp mắt sau, chỉ nghe một tiếng "Rầm", toàn thân Hạ Dực Thần nổ tung lên, biến thành mưa máu rơi xuống.

Một màn này khiến Tô Tử Câm cùng Thẩm Mộc Nhiễm kinh ngạc đến ngây người.

Sau một lát, máu huyết dần dần tụ hợp một chỗ, lại ngưng tụ thành hình dạng của Hạ Dực Thần.

Nhưng lần này hắn đã hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo khi nãy, vẻn vẹn chỉ còn một hơi thoi thóp mà thôi.

Sắc mặt Hạ Dực Thần tái nhợt, toàn thân thủng trăm ngàn lỗ, máu chảy ồ ạt, toàn thân hắn run rẩy, không chút nghĩ ngợi bỏ chạy mất.

Tô Tử Câm nhìn hắn rời đi, cũng không vội vàng đuổi theo.

"Tử Câm ca ca, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Mộc Nhiễm cực kì kinh ngạc.

Bản thân Tô Tử Câm cũng không biết, nhưng nàng biết là trong nháy mắt vừa rồi, túi thơm bên hông nàng động một cái.

Túi thơm kia là hôm nay trước khi tới Dược Vương cốc, Cố Lâm Uyên thắt ở bên hông nàng.

Tô Tử Câm lấy túi thơm bên người ra, đặt trong lòng bàn tay, sau đó mở túi ra.

Chỉ thấy bên trong có một đồ vật màu bạc, hình quạt.

Tô Tử Câm nhìn nửa ngày cũng không biết đây là cái gì.

"Tử Câm ca ca, sao muội cảm thấy đây là một miếng vảy rồng nhỉ?"

Thẩm Mộc Nhiễm cầm lấy khối đồ vật kia, lấp lánh phản chiếu, quả nhiên rất giống vảy rồng.

Màu bạc... Vảy rồng... Cố Lâm Uyên... Thương Lăng...

Trong nháy mắt, Tô Tử Câm hít sâu một hơi, không phải là vảy rồng trên người thần long chứ?

Nàng nhìn kỹ phần gốc vảy rồng một chút, quả nhiên còn dính một chút thịt.

Cái này cũng... Quá tàn bạo rồi?

Lần trước nó một ngụm nuốt trọn Tì Hưu, nàng vẫn nhớ rất rõ ràng tình cảnh kia, chỉ lộ ra nửa người trên cùng đuôi rồng trong mây, thật là soái muốn xỉu luôn.

Bây giờ nhìn miếng vảy rồng lẻ loi nằm trong tay, Tô Tử Câm bỗng có chút đau lòng với thần long.

Người chủ nhân này không đáng tin cậy, quá không đáng tin cậy.

Lúc này, ỡ một chỗ nào đó tại yêu giới, Vũ Bạch đột nhiên hắt hơi một cái.

Nhưng mà chỉ là đau lòng trong nháy mắt, Tô Tử Câm liền cho qua, nàng nhếch môi lộ ra một nụ cười thật tươi.

Thì ra trước đó Cố Lâm Uyên để cho nàng yên tâm đi, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì là bởi vì hắn đã chuẩn bị cái này rồi!

Nói như vậy, hắn đã sớm phát hiện manh mối?

Vậy hắn sẽ bố trí gì bên ngoài?

Một người thâm nhập hang hổ, một người khác tùy thời mà hành động, nội ứng ngoại hợp.

Trong lòng Tô Tử Câm kinh thán, thì ra Cố Lâm Uyên đều tính toán hết rồi.

Nói như thế, bọn họ hoàn toàn có thể một lưới bắt hết, trả thù ngược lại rồi?

Nghĩ như vậy, tâm tình Tô Tử Câm nhất thời rất tốt.

Tính kế nàng đúng không? Cho rằng nàng là trái hồng mềm dễ bóp đúng không? Bắt nàng làm bánh trái để tranh đoạt phải không?

Khác nào tự đem đá đập chân mình!

Đây là lần đầu nàng cùng Thương Lăng hợp tác!

Mặc dù Cố Lâm Uyên chỉ là Thương Lăng chuyển thế, nhưng cũng coi như là hắn.

Cùng hợp tác thượng thần, ngược chết đám cặn bã lòng lang dạ thú này!

Tô Tử Câm tự tay sờ sờ lên hoa sen trên cổ tay, không được nữa thì còn có Thanh Ly mà đúng không?

Nhất thời Tô Tử Câm tự tin mười phần.

Có hai nhân vật trâu bò như vậy hò hét giúp nàng, nàng sợ cái rắm ý!

"Tử Câm ca ca, huynh đang cười cái gì?"

Thẩm Mộc Nhiễm trợn to hai mắt, dáng vẻ rất khó hiểu.

"Không có gì, Mộc Nhiễm, ta nhất định mang muội ra ngoài!"

Thẩm Mộc Nhiễm cười gật đầu, nàng nói: "Muội tin Tử Câm ca ca!"

Nhưng vẻn vẹn trong nháy mắt, Tô Tử Câm lại cảm thấy có cái gì sai sai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.