Vũ Bạch và Vọng Thư cùng đối mặt liếc mắt, thấy sự khiếp sợ và bối rối trong mắt đối phương.
Gặp gỡ loại đồng đội như heo này, Vũ Bạch thật sự rất bất đắc dĩ.
Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao trước đây Tư Mệnh bị nàng ta hố thương tích đầy mình.
Vọng Thư này, kẻ nào gặp, kẻ đó xui.
Ai cưới nàng, cả đời này toi rồi!
Chỉ chốc lát, tiếng bước chân của lão đầu Nam Cực Trường Sinh đã đang đến gần, mắt thấy sắp phá cửa mà vào.
Vọng Thư sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch.
“Làm, làm, làm sao bây giờ a?”
Vũ Bạch ngu người, hắn vặn mày nói: “Ngươi không phải kẻ tái phạm sao? Không có kinh nhiệm xử lý loại chuyện như vậy?”
“Ta là kẻ tái phạm, nhưng lại gặp phải loại người hố cha như ngươi mới bị người ta bắt đó!”
Vọng Thư trách cứ trừng mắt nhìn Vũ Bạch.
Vũ Bạch nghẹ một hơi trong cổ thở không ra, nuốt không xuống, cảm giác kia, thiệt là!
Là hắn sai ư? Hắn làm cái gì chứ?
“Ngươi còn không mau nghĩ cách đi? Ngươi là một đại nam nhân, không bảo hộ nữ tử nhu nhược như ta sao?”
Vọng Thư trợn mắt giận dữ nhìn Vũ Bạch.
Vũ Bạch hiện tại chỉ có một ý nghĩ, chẻ đầu Vọng Thư ra, nhìn trong đầu nàng đang chứa cái quỷ gì!
“Ta không nhìn ra ngươi là nữ tử nhu nhược chỗ nào!”
“Ố, thì ra ngươi mù à.”
“...”
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, cửa thư phòng bị đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076327/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.