Thấy một màn như vậy, khuôn mặt Tô Tử Câm xoẹt cái liền hồng.
Khuôn mặt Cố Lâm Uyên triệt để đen.
Tô Tử Câm vội vàng kéo chăn che chính mình lại.
“Ta... Ta... Đây là lần đầu tiên... Tới... Cho nên ta cũng không biết là hôm nay.”
Tô Tử Câm dùng chăn che khuôn mặt hồng ngất, chỉ chừa lại một đôi mắt linh lợi nhìn Cố Lâm Uyên.
Cố Lâm Uyên một hơi nghẹn trong ngực, lên không được, xuống không xong.
Hắn cùng Tô Tử Câm mắt lớn trừng mắt nhỏ, trừng hồi lâu, rốt cuộc hắn thở dài một hơi, đứng dậy rời đi.
Sau khi Cố Lâm Uyên rời khỏi, Minh Thu liền đến.
Minh Thu nhìn Tô Tử Câm trốn trong chăn lộ da thịt trơn mịn, đôi mắt trừng cực lớn.
“Hoàng, Hoàng, hoàng thượng, Nhiếp Chính Vương phát hiện người là thân nữ nhi?”
“Ừ”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ, hắn có thể giết người hay không? Hắn có cưỡng bức người không?”
“Suýt chút nữa.”
“Cái gì?!”
“Quỳ thủy tới.”
Tròng mắt Minh Thu đều sắp lọt ra ngoài, nàng hít sâu một hơi, nghẹn trong cổ họng.
Sau nửa canh giờ, Cố Lâm Uyên lần nữa đẩy cửa đi tới.
Lúc này, Minh Thu đang canh giữ bên cạnh Tô Tử Câm đã ngủ.
Thấy Cố Lâm Uyên tiến đến, Minh Thu hoảng sợ vội quỳ xuống.
“Lui xuống ”
“Vâng”
Minh Thu trước khi đi còn lo lắng liếc mắt nhìn về phía giường.
Cố Lâm Uyên đi tới bên giường, cởi y phục bò lên giường, ôm Tô Tử Câm từ phía sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076318/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.