Cố Lâm Uyên nhận trà, trực tiếp uống.
Tô Tử Câm nhìn Cố Lâm Uyên không có một tia phòng bị, không chút suy nghĩ, liền trực tiếp uống.
Nàng cúi đầu, trong con ngươi có một tia hổ thẹn.
“Sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Tô Tử Câm nói xong tiến lên một bước, đỡ lấy Cố Lâm Uyên.
Cố Lâm Uyên nhướng mày, cả người mềm xuống, tựa trên người Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm than nhẹ một tiếng, đỡ Cố Lâm Uyên đến bên giường, thay hắn tháo vớ, đắp kín chăn.
Sau đó nàng cúi đầu, hôn trên trán hắn.
“Thật xin lỗi.”
Tô Tử Câm nói xong, đứng dậy ra khỏi phòng.
Mở cửa phòng, chỉ thấy bên ngoài đã chém giết một mảnh, thị vệ Cố Lâm Uyên mang đến đã cùng một đám hắc y nhân giao thủ.
Lần này tế Phật, Cố Lâm Uyên đi cũng đơn giản, không có nhiều thị vệ, cũng không mang ám vệ tâm phúc, chỉ là mang chút thị vệ bình thường tới.
Tô Tử Câm nhìn một cái, chỉ thấy những thị vệ kia bị đánh bại liên tục lui, căn bản là không xông qua bảo vệ Cố Lâm Uyên được.
Nhưng vào lúc này, Hạ Dực Thần mang theo Thẩm Mộc Nhiễm chạy tới.
“Tử Câm ca ca!”
Thẩm Mộc Nhiễm thấy Tô Tử Câm, nhào tới trong ngực nàng.
“Được rồi, rời khỏi nơi này trước. Lỡ như người của Cố Lâm Uyên nhận được tin tức tới trợ giúp, chúng ta liền đi không nổi.”
“D(ược!”
Thẩm Mộc Nhiễm gắt gao lôi kéo Tô Tử Câm theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076309/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.