Xem ra, nàng đã thành vật trưng bày được Hoàn quốc công nhận, là linh vật trên triều đình rồi.
Vậy cũng tốt, những đại thần kia đều nhận ra ai là chủ tử, sẽ không gây ra phiền toái gì cho nàng, làm tức giận Cố Lâm Uyên.
Lúc này, Tô Tử Câm đột nhiên nhớ tới Lan Phi.
Lan Phi một đời mong muốn chính là có nhi tử có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Bây giờ, bà ấy lại được như ý nguyện rồi, Tô Tử Câm đăng cơ thành tân đế.
Cũng không biết trong Địa Phủ, nếu như Lan Phi biết được tin tức này sẽ có biểu tình gì.
Chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi, ý trời không lường được.
Lúc này, chân Tô Tử Câm bỗng nhiên đau nhói, nàng giật mình một cái, vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu lên một tiếng.
Lúc đó, đại thần vốn đang nghiêm túc khởi tấu bị dọa sợ đến quên cả lời muốn nói.
Toàn bộ triều đình hoàn toàn yên tĩnh, mọi tròng mắt đều nhìn chằm chằm Tô Tử Câm.
Tình huống của Tân đế này là thế nào?
Trên triều đình kêu loạn, còn mất hồn như thế?
Lúc Nhiếp Chính Vương xử lý triều chính mãi mãi vẫn là nghiêm túc và nghiêm túc, không được phép có nửa điểm đùa giỡn.
Bây giờ tiểu hoàng đế con rối này, cái đầu vốn treo trên thắt lưng quần mà vẫn không sợ chết kêu loạn như thế.
Ngại sống lâu quá à?
Đám văn võ bá quan đã dự liệu được dáng vẻ Nhiếp Chính Vương nổi trận lôi đình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076292/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.