Tô Tử Phóng té như chó gặm bùn, Tô Tử Câm lôi kéo tay Thẩm Mộc Nhiễm xoay người rời đi.
Một màn này khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
“Tô Tử Câm thật là lợi hại!”
“Dáng vẻ vừa rồi của hắn thật soái khí mà!”
“Hắn lại lôi kéo Mộc Nhiễm đi rồi!”
Tất cả thanh âm đều bị bỏ lại đằng sau, Tô Tử Câm nắm lấy tay nhỏ của Thẩm Mộc Nhiễm, càng chạy càng xa.
“Mộc Nhiễm, về sau không được ngăn phía trước ta, ta mới có thể bảo vệ muội.”
Thẩm Mộc Nhiễm nghe nói thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó cúi đầu, khuôn mặt xoẹt cái ửng hồng.
Tô Tử Câm than nhẹ một tiếng, lần này tốt rồi, ngày đầu tiên đến trường bị phạt đứng, yêu sớm, đánh lộn, đầy đủ hết.
Nghe đến mấy tin tức này, phỏng chừng Lan Phi lại muốn khóc đến ruột gan đứt từng khúc, lệ rơi thành sông.
Ầy, Lan Phi à, nàng không phải cố ý đâu, ai lúc nhỏ không từng đầu gấu đâu?
Không đầu gấu thì uổng phí tuổi thơ.
Thời gian thoáng một cái trôi qua, lại là bảy năm, lặng lẽ lướt qua đầu ngón tay, không hề dừng lại một chút.
Tô Tử Câm đã mười bốn, còn kém một năm liền phải cập kê.
Y Lan Cung, trước giường Lan Phi, chân mày Tô Tử Câm hơi cau lại, sắc mặt trầm xuống.
Trên giường, Lan Phi sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, hoàn toàn không còn dáng vẻ phong vân động lòng người lúc trước.
Bà run rẩy nắm thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076279/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.