Tô Tử Câm sững sờ, Thẩm Mộc Nhiễm, nàng nghe nói qua.
Đó là cháu ngoại của thái hậu, thái hậu rất yêu thích.
Nàng vừa mới sinh ra không lâu, trên chiến trường, cha nàng liền vị quốc vong thân.
Mà mẫu thân nàng sau khi nhận được tin dữ cũng buồn bã sầu não mà chết, cuối cùng chỉ để lại một mình nàng.
Thái hậu thương cảm nàng lẻ loi hiu quạnh, đem nàng vào trong cung, tự mình nuôi nấng.
Cho nàng vinh sủng mà không hoàng tử công chúa nào có được, thái hậu thậm chí từng nói, vô luận là ai kế thừa ngôi vị hoàng đế, Thẩm Mộc Nhiễm đều là hoàng hậu.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Mộc Nhiễm liền thành đối tượng mà từng hoàng tử tranh nhau cướp đoạt.
Thẩm Mộc Nhiễm chẳng những được cưng chìu, dáng dấp bản thân cũng hết sức xinh đẹp, còn nhỏ tuổi nhưng rất có linh khí.
Việc này khiến nàng đi đến chỗ nào đều được người ta ưa thích.
Vì vậy, lúc Thẩm Mộc Nhiễm chủ động ngồi bên cạnh Tô Tử Câm, hầu như toàn bộ ánh mắt trong hoàng gia trong học đường đều mang dao phi tới chỗ này.
Xem Tô Tử Câm hơi sửng sốt, Thẩm Mộc Nhiễm lại nháy nháy mắt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Muội thấy huynh thật yên tĩnh, thật có khí chất, lớn lên cũng rất soái, muội có thể kết giao bằng hữu với huynh không?”
Tô Tử Câm sững sờ trong nháy mắt, đây là cái vận khí gì vậy?
Vừa ra khỏi cửa liền có đào hoa?
Trước khi ra cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076277/chuong-415.html