Đêm đen kịt, tầng mây dày đặc che mất ánh trăng trên bầu trời.
Dưới bóng đêm, Y Lan Cung.
Cung nhân bận rộn ra ra vào vào, sắc mặt căng thẳng, biểu tình mười phần khẩn trương.
Lan Phi tê tâm liệt phế kêu thảm thiết, từng tiếng truyền đến từ bên trong tẩm điện khiến người nghe được vừa hãi hùng vừa đau lòng.
“Nương nương ráng nhịn chút nữa, lại dùng lực tiếp nào, chẳng mấy chốc sẽ ra!”
Tiếng kêu thảm thiết chẳng những không dừng lại, ngược lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng thảm thiết.
“Sinh rồi sinh rồi!”
“Bên trong còn một nữa, là hai đứa, song sinh đó!”
“Thế mà lại là Long Phượng thai! Một nam một nữ!”
“Nương nương có phúc, nữ nhi song toàn! Lần này tốt rồi, nương nương rốt cuộc cũng hết khổ!”
Chỉ Hề nghe nhóm cung nhân bảy mồm tám miệng nói ra nói vào, động động ngón tay út.
Chỉ nghe bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc lại ôn nhu.
” Trên cổ tay trái có đóa sen xanh, lúc gặp phải nguy hiểm, cắt đứt đóa hoa, ta sẽ tới cứu muội.”
Đó là giọng của Thanh Ly.
Trong lòng Chỉ Hề không khỏi cảm động một hồi, hắn nói vậy có nghĩa là không biết mình không uống Mạnh bà thang rồi?
Cho nên mới vào lúc nàng vừa sinh ra, liền ấn câu nói này đến ý thức của nàng.
Thanh Ly cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố khiến cho nàng cảm giác được một hồi ấm áp.
“Ủa? Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa sao lại không khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076273/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.