Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Xích Đế bị pháp lực màu xanh đánh trúng, cả người giống như bị điện giật.
Toàn thân hắn run rẩy, lui về phía sau một bước, thân thể lệch một cái lại ngã xuống.
Nằm trên mặt đất, khóe mắt Xích Đế co rúm, chỉ thấy một đôi giày màu xanh nhạt xuất hiện ở trước mắt hắn.
Hắn cố gắng ngẩng đầu, chỉ thấy người trước mắt một thân áo dài xanh bay lả tả thanh dật, tóc đen dài tùy ý rối tung ở sau lưng.
Hai đầu lông mày tràn ngập một khí tức đạm bạc, dường như minh nguyệt sáng tỏ nơi chân trời, sáng sủa xa xưa.
Trên đầu có một cây trâm ngọc bích đơn giản, như gió mát hiu hiu thổi qua hàng trúc, tản ra hơi thở sạch sẽ.
Ngũ quan hắn không tinh xảo, nhưng có thể khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, mang đến một cảm giác đã gặp qua là không quên được.
“Thanh Ly... Thần tôn... Ngươi...”
Chỉ thấy Thanh Ly chậm rãi quay đầu lại, giữa hai hàng lông mày hơi cau lại.
“Xích Đế, tha cho ngươi một mạng, ngươi nên thức thời.”
Thanh Ly nói ra lời này, sau đó than nhẹ một tiếng, hắn đưa ống tay áo tươi mát sạch sẽ nhẹ nhàng xóa đi máu bên khóe miệng Giản Chỉ Hề.
Vết máu trên ống tay áo xanh của Thanh Ly rất rõ ràng, cẩn thận từng li từng tí ôm Giản Chỉ Hề từ trên mặt đất lên.
Sau đó thuận gió dựng lên, lập tức rời khỏi sơn cốc yên tĩnh lâu đời này.
Xích Đế quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076261/chuong-399.html