Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Tư Mệnh, Xích Đế, nơi này nằm trong phạm vi quản lý của Thiên cung, không thể đánh nhau!”
Vọng Thư xem tư thế giương cung bạt kiếm của hai người, không quan tâm nói ra.
Xích Đế đã thành thần mấy nghìn năm, so với cả đời này của Tư Mệnh còn dài hơn, một tiểu tiên nhỏ như Tư Mệnh nhất định sẽ chịu thiệt.
Vọng Thư gấp gáp, nhưng hai người này lại không có chút thay đổi.
“Vọng Thư, ngươi đi trước đi.”
“Nhưng mà Tư Mệnh...”
“Đi!”
Thần sắc Giản Chỉ Hề nghiêm túc, đây là chuyện của nàng và Xích Đế, nàng không muốn liên lụy bất kỳ kẻ nào.
Nghe nói như thế, Vọng Thư cắn răng một cái, xoay người rời đi.
“Tư Mệnh, ngươi phải kiên trì lên, ta đi tìm Thiên Đế!”
Sau khi Vọng Thư rời khỏi, trước cánh cửa Thiên Phủ cung chỉ còn lại hai người Xích Đế và Giản Chỉ Hề.
“Hôm nay mặc kệ như thế nào, ta cũng muốn giết ngươi!”
Xích Đế khoát tay, một đạo xích quang gắn từ bàn tay vung lên.
Giản Chỉ Hề đối đầu với Xích Đế, không sợ hãi chút nào, nàng cười nói: “Thật không nghĩ tới còn có cơ hội giết cả nhà Xích Đế.”
“Tiện nhân, miệng lưỡi vô dụng khoe khoang, chỉ bằng tu vi ít ỏi của ngươi, hôm nay khó thoát khỏi cái chết!”
Lúc này, xích quang trong lòng bàn tay Xích Đế lóe lên, hắn vung về phía trước một cái, bay thẳng lên cung của Giản Chỉ Hề Cung.
Giản Chỉ Hề ngưng mi, rút ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076258/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.