Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Thương Lăng nhìn biểu tình của Giản Chỉ Hề, chân mày hơi cau lại: “Đừng thất thần.”
Giản Chỉ Hề ngoan ngoãn thu lại tinh thần, chán đến chết nhìn đống lửa cháy.
Bỗng nhiên, Thương Lăng lại mở miệng.
“Không nên dính vào chuyện của yêu giới, làm Tư Mệnh của ngươi thật tốt đi.”
“Biết rồi.”
Giản Chỉ Hề thuận miệng trả lời một câu, nhưng sau đó nghĩ lại, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào.
Từ lúc nào nàng lại trở nên nghe lời biết điều như vậy?
Nàng bĩu môi, đột nhiên cảm giác được Thương Lăng trừ lạnh lùng ở ngoài, còn có rất nhiều thứ khác.
Tỷ như, lời nói của hắn rất ác độc, cũng rất bá đạo.
Lửa trại càng đốt càng sáng, mang đến cảm giác ấm áp, đồng thời cũng mang đến cảm giác buồn ngủ.
Trong chốc lát, Giản Chỉ Hề liền ngủ gục.
Đầu nàng nhẹ nhàng tựa trên vai Thương Lăng, thân thể dán vào hắn, an toàn và ấm áp cùng nàng đi vào giấc ngủ.
Thương Lăng nghe được tiếng hít thở đều đều của Giản Chỉ Hề, biết được nàng đã ngủ.
Hắn quay đầu, cúi thấp xuống, đặt lên trán Giản Chỉ Hề một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Du mộc đầu.”
Lửa trại vẫn sáng như cũ, nhưng nhiệt độ bốn phía lại yên lặng tăng lên.
Mưa sương mù lất phất, khiến người ta không nhìn rõ cho lắm.
Trong lòng cất dấu tình cảm như nhau, chờ đợi rẽ mây để nhìn thấy mặt trời ngày đó.
Khi Giản Chỉ Hề lo lắng tỉnh lại, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076245/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.