Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Giản Chỉ Hề bị rống lui lại hơn chục bước.
Khi nàng dừng chân hẳn, ngẩng đầu, thấy một cái đầu tiên thú, thân hình như hổ, đuôi giống như rồng, cũng kim cũng ngọc, sau vai còn có một cánh chim mở rộng.
Là Tì Hưu!
Chỉ thấy, một hơi thở của Tì Hưu nhanh chóng cuốn ba người nổi lên đặt trên lưng, sau đó một đôi con mắt cực lớn chăm chú nhìn Giản Chỉ Hề, trong đôi mắt lộ ra sát khí.
Thân thể Tì Hưu cực lớn cùng vóc dáng nhỏ xinh của Giản Chỉ Hề, như sư tử cùng với con kiến, cách xa rất lớn.
“Tì Hưu, nhanh, nuốt tiện nhân này!”
Thanh âm vô sỉ của Tấn Hoa trên Tì Hưu truyền đến, Giản Chỉ Hề nắm chặt kiếm trong tay, chuẩn bị liều mạng.
Chỉ nghe Tì Hưu gào một tiếng, mở miệng rộng, cắn tới phía Giản Chỉ Hề.
Giản Chỉ Hề quá nhỏ, Tì Hưu quá lớn, một ngụm này, căn bản cũng không đủ nhét kẽ răng!
Làm sao bây giờ?
Giản Chỉ Hề vận pháp lực toàn thân, nghĩ cho Tì Hưu đón đầu một kích như thế nào, sau đó thừa dịp nó bị thương chạy trốn.
Nàng toàn thân cao thấp, quang mang đại lóe, nhìn ra được, nàng đã muốn liều mạng!
Giản Chỉ Hề một kiếm vung tới, hướng phía con mắt Tì Hưu, tấn công mạnh.
Nhưng móng vuốt Tì Hưu duỗi một cái, đánh bay kiếm khí của nàng.
Sau đó nó mở miệng rộng, mãnh liệt rống một tiếng.
Giản Chỉ Hề bị gió mạnh trong miệng nó thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076237/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.