Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Nàng không hiểu chuyện? Ta đây xứng đáng hiểu chuyện, hiên ngang lẫm liệt, lòng dạ rộng lớn sao?”
Giản Chỉ Hề cười lạnh một tiếng, cười đến bi thương.
“Ta cho nàng cơ hội, nàng có từng cho Vân Triệt cơ hội? Hắn còn nhỏ như vậy...”
“Nhưng kia chẳng qua chỉ là đứa trẻ phàm nhân thôi.” Xích Đế cau mày.
Nghe nói như thế, trong lòng Giản Chỉ Hề dâng lên một hồi lửa giận, nắm chặt tay.
“Vân Triệt chỉ là một đứa trẻ người phàm, cho nên nàng ta có thể tùy tiện giết?”
Giản Chỉ Hề cả giận nói: “Xích Đế, ta rốt cục biết được tính cách ích kỉ của Dao Cơ là từ nơi nào tới. Thượng bất chính hạ tắc loạn, chính ngươi không biết xấu hổ, ba đứa con cũng đều bị coi thường!”
Xích Đế cơ bản có cảm giác mình đã ăn nói khép nép cùng Tư Mệnh nho nhỏ nói đến chỗ này, nàng cần phải hiểu tiến lùi, nhận thức tốt xấu.
Không nghĩ tới, nàng chẳng những không cảm kích, lại chửi rủa thành dạng này, quả thực dám phạm thượng, tội không thể tha thứ!
“Tư Mệnh, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiền một thước!” Xích Đế trầm mặt.
“Được một tấc lại muốn tiến một thước sao? Khinh thường đứa trẻ người phàm sao?”
Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, trên tay phải, sáng lên một ánh hào quang, pháp lực tụ lại trong lòng bàn tay.
“Ta cho ngươi biết, Vân Triệt là con ta, nhưng Dao Cơ thì không phải, ở trong mắt ta, một vạn Dao Cơ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076232/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.