Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Nghe lời Dao Cơ nói, phụ huynh Dao Cơ cũng không nhịn được rơi lệ, Dao Cơ si mê Thương Lăng rất nhiều, bọn họ biết, nhưng không nghĩ sẽ trở thành cái dạng này.
Dao Cơ mặt đầy nước mắt, hai mắt sưng đỏ, tiếng kêu khóc khiến người nghe không đành lòng.
“Thương Lăng, ta làm nhiều như vậy, ta đau đến như vậy, ta bị dằn vặt thành dạng này, ngươi không có một chút động dung sao? Trong mắt ngươi, ta rốt cuộc là gì?”
Cuôai cùng, Thương Lăng chậm rãi mở miệng: “Trong mắt ta không có ngươi.”
Nghe nói như thế, toàn thân Dao Cơ chấn động, nàng ta quả thực không thể tin được Thương Lăng sẽ phản bác hoàn toàn.
“Ta thích ngươi như vậy, vì sao ngươi không nhìn thấy?”
“Bởi vì không có quan hệ gì với ta.”
Thương Lăng không cảm xúc không tình cảm trả lời, làm Dao Cơ bị thương hoàn toàn.
Dao Cơ bắt đầu cười ha hả, cười đến thê lương, cười đến châm chọc, cười đến khiến người run sợ.
“Dao nhi!”
“Muội muội, ngươi đừng như vậy!”
Xích Đế và hai vị anh trai Dao Cơ hai vị đại ca nhìn thấy tình cảnh này, đau lòng không thôi.
“Được, được, đã như vậy, muốn chém giết muốn róc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được, để ta chết ở trong tay ngươi!”
Dao Cơ nói xong tiến lên mấy bước, đứng ở trước mặt Thương Lăng, gắt gao nhìn hắn.
“Ta sẽ không giết ngươi.”
Dao Cơ sững sờ, nét mặt Xích Đế và hai anh trai vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076224/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.