Tay Mộ Thanh Yên run lên, đôi mắt ngó loạn, không nói lời nào.
Quân Bắc Hàn thở dài, lấy sách trong tay Mộ Thanh Yên xuống, ôm nàng lên đi vào trong tẩm điện.
“Thanh Yên, nàng phải nghe lời, không nên cáu kỉnh, hiện tại trong bụng còn có một bảo bảo đấy!”
“Ta mới không cáu kỉnh, mang có cái thai mà thôi, nào nghiêm trọng như vậy? Cũng không phải còn có một hơi thở.”
Mộ Thanh Yên cảm thấy Quân Bắc Hàn thật quá khẩn trương.
Trước khi nàng xuyên không vốn là một bác sĩ, kiến thức mang thai vẫn có, cơ bản là không có khoa trương như vậy.
“Nàng đừng nói hươu nói vượn nữa, sau này nàng đừng hòng ra khỏi cửa tẩm điện.” Quân Bắc Hàn nhíu mày uy hiếp nói.
“Chàng nhốt ta ư!”
“Giờ nàng mới phát hiện sao?”
Quân Bắc Hàn phá lên cười.
“Từ lúc nàng trở về ta liền nhốt nàng lại, nhốt trong lòng ta, không thể đi nữa.”
“Thanh Yên, nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, mặt đỏ lên, thằng nhãi này học từ đâu lời ngon tiếng ngọt vậy chứ.
“Thanh Yên, chờ thêm một thời gian, nàng cũng không cần làm thái hậu nữa.”
Tay Quân Bắc Hàn khẽ vuốt ve khuôn mặt Mộ Thanh Yên.
“Chàng muốn làm gì?”
“Nàng không cần quản, tóm lại nàng chỉ cần thanh thản làm hoàng hậu của trẫm là được rồi.”
Mộ Thanh Yên tựa trên người Quân Bắc Hàn, có chút buồn ngủ.
Nàng phát hiện nàng càng ngày càng lười, thậm chí ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076183/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.