Mộ Thanh Yên há miệng, Quân Bắc Hàn đút từng muỗng cho nàng.
Hai người ở chung trong không khí yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ đụng vào ánh nến đang chập chờn, chiếu bóng của hai người lên tường.
Sau khi Mộ Thanh Yên uống thuốc xong, Quân Bắc Hàn cầm một miếng mứt hoa quả bỏ vào trong miệng nàng.
“Ngày đầu tiên biểu hiện rất ngoan, khen thưởng nàng một cái.”
Quân Bắc Hàn nói xong, hôn một cái lên trán Mộ Thanh Yên, sau đó mỉm cười cưng chiều.
“Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thai thật tốt, ta đi trước xử lý sự vụ, biết không?”
Một loạt động tác qua đi, Mộ Thanh Yên vẫn còn trong trạng thái mê man, ngây ngốc gật đầu.
Quân Bắc Hàn thấy vậy hài lòng rời đi.
Hắn vừa mới đi, Tử Tô liền tiến vào, đứng bên giường trông chừng nàng.
Lúc này, Mộ Thanh Yên mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
Sai sai rồi nha, vừa mang thai thì chính mình lại được cưng chiều như vậy?
Quân Bắc Hàn coi nàng như con nít mà lừa à?
Nàng sống lâu hơn ba năm cơ mà?
Thằng nhãi này, giả bộ trưởng thành cái gì, ngồi lên đầu nàng luôn đi!
Mộ Thanh Yên lắc đầu, phát hiện phản ứng của mình dường như không ngừng chậm nửa nhịp.
Nàng vén chăn xuống giường, Tử Tô nhanh chóng tiến lên đỡ nàng.
“Ta không què, ta có thể tự đi, đỡ ta làm gì?”
“Thái hậu, khi có thai thân thể không còn sức lực, đầu choáng váng dễ ngã. Người vừa ngất xỉu một lần, không thể không đề phòng.” Tử Tô nói.
Mộ Thanh Yên giật giật khóe miệng.
“Ai dạy ngươi?”
“Thái y.”
“Làm tròn phận sự tới thế?”
“Đầu cả nhà đều ở trên lưng quần, hết cách rồi ạ.”
“...”
“Nô tỳ cũng thế, cho nên xin người từ bi.”
“Hoàng thượng nói?”
“Thái hậu anh minh.”
“...”
Mộ Thanh Yên được Tử Tô đỡ, chậm rãi đi dạo trong viện.
Gió thổi hiu hiu, Mộ Thanh Yên cảm thấy rất thích, nàng không khỏi sờ bụng, khóe miệng gợi lên một nụ cười hạnh phúc.
Quá khứ không truy, tương lai không đợi, trước tiên sống thật tốt kiếp này đi.
Ngồi chưa bao lâu, Tử Tô lấy áo choàng khoác lên người Mộ Thanh Yên.
“Tử Tô, đây chỉ là gió nhẹ sáng sớm!”
“Sương mù chưa tan, khí lạnh tối hôm qua chưa hết, thái hậu vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao cũng mới bị động thai.”
“Vậy ta muốn ăn một chút gì đó được không? Tử Tô đại nhân.”
“Để nô tỳ kêu người chuẩn bị mơ chua.”
“Bây giờ là mùa vải.”
“Quả vải có tính nóng, không được.”
“Vậy quả cam?”
“Quả cam tính hàn, không được.”
“Vậy ta có thể ăn cái gì?”
“Mơ chua.”
“...”
Cõi lòng Mộ Thanh Yên tan nát, nàng bấm ngón tay tính toán, còn những bảy tháng, so với ngồi tù còn khổ hơn.
Khi Mộ Thanh Yên ở Cam Tuyền Cung dưỡng thai, trong hành cung đã xảy ra một chuyện lớn.
Hai cô con gái của Lễ bộ Thượng thư và Binh Bộ Thị Lang cùng tự sát ở trong phòng của mình, cửa sổ đóng chặt, không có bất kỳ manh mối gì.
Tin tức này vừa lộ ra khiến toàn bộ hành cung kinh sợ.
Vì vậy toàn bộ tế tổ bị bao phủ một tầng u ám.
Trong lúc này, lòng người trong toàn bộ hành cung lâm vào hoảng sợ.
Trong thư phòng, Quân Bắc Hàn ngồi ở chính giữa, nghe đại thần phía dưới ngươi một câu, ta một câu.
“Hoàng thượng, sự việc bây giờ quan trọng, hung thủ cũng dám hành hung ở hành cung hoàng lăng, còn không lưu lại dấu vết nào, sợ rằng hắn rất quen thuộc với hành cung!”
“Đúng vậy, hôm nay là giết hai con gái đại thần, nếu một ngày nào đó còn ra tay, chẳng phải sẽ uy hiếp sự an toàn của hoàng thượng sao?”
Ngón tay Quân Bắc Hàn gõ nhẹ trên mặt bàn, chân mày hơi cau lại, sắc mặt nghiêm túc, khiến người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]