Mộ Thanh Yên há miệng, Quân Bắc Hàn đút từng muỗng cho nàng.
Hai người ở chung trong không khí yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ đụng vào ánh nến đang chập chờn, chiếu bóng của hai người lên tường.
Sau khi Mộ Thanh Yên uống thuốc xong, Quân Bắc Hàn cầm một miếng mứt hoa quả bỏ vào trong miệng nàng.
“Ngày đầu tiên biểu hiện rất ngoan, khen thưởng nàng một cái.”
Quân Bắc Hàn nói xong, hôn một cái lên trán Mộ Thanh Yên, sau đó mỉm cười cưng chiều.
“Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thai thật tốt, ta đi trước xử lý sự vụ, biết không?”
Một loạt động tác qua đi, Mộ Thanh Yên vẫn còn trong trạng thái mê man, ngây ngốc gật đầu.
Quân Bắc Hàn thấy vậy hài lòng rời đi.
Hắn vừa mới đi, Tử Tô liền tiến vào, đứng bên giường trông chừng nàng.
Lúc này, Mộ Thanh Yên mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
Sai sai rồi nha, vừa mang thai thì chính mình lại được cưng chiều như vậy?
Quân Bắc Hàn coi nàng như con nít mà lừa à?
Nàng sống lâu hơn ba năm cơ mà?
Thằng nhãi này, giả bộ trưởng thành cái gì, ngồi lên đầu nàng luôn đi!
Mộ Thanh Yên lắc đầu, phát hiện phản ứng của mình dường như không ngừng chậm nửa nhịp.
Nàng vén chăn xuống giường, Tử Tô nhanh chóng tiến lên đỡ nàng.
“Ta không què, ta có thể tự đi, đỡ ta làm gì?”
“Thái hậu, khi có thai thân thể không còn sức lực, đầu choáng váng dễ ngã. Người vừa ngất xỉu một lần, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076181/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.