Trường Nhạc Cung.
Mộ Thanh Yên vừa mới tỉnh lại, ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu.
Nàng nhìn gương mặt mình trong gương, mày liễu cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn lả lướt, cười quyến rũ, quả thực rất có tố chất làm yêu hậu.
“Tử Tô, ai gia đối đãi với ngươi thế nào?”
“Thái hậu đối đãi với nô tỳ rất rất tốt.”
“Vậy vì sao ngươi lại phản bội ai gia đưa đầu về phía hoàng thượng?”
“Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của thiên tử, nô tỳ thân bất do kỷ ạ.”
“Ồ, Tử Tô, lời này là hoàng thượng dạy ngươi à?”
“Thái hậu anh minh.”
Mộ Thanh Yên yếu ớt thở dài, Quân Bắc Hàn càng ngày càng méo rồi, thật sự là không thể cứu nữa.
“Thái hậu, Ngọc Tuyết cô nương cùng Doãn đại tướng quân cầu kiến.”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, con thỏ tới thì thôi đi, cả Doãn An Nhiên cũng tới là thế nào?
“Đã biết, để bọn họ chờ ở chính điện đi.”
Khi Mộ Thanh Yên lười biếng đi tới chính điện, con thỏ cùng Doãn An Nhiên đã chờ ở đó.
“Tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế.”
“Bình thân.”
Ánh mắt Mộ Thanh Yên quét qua con thỏ, lại quét đến Doãn An Nhiên.
“Các ngươi cầu kiến có chuyện gì?”
“Thái hậu, chuỗi hạt châu này cho người, trước đây thừa tướng cho ta, hiện tại còn thừa lại bốn hạt châu.”
“Tại sao ngươi không cầm?”
“Ta muốn đi cùng đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076175/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.