Quân Bắc Hàn mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên sững sờ, nhanh chóng đẩy Quân Bắc Hàn ra.
Đang là ban ngày, giữa thanh thiên bạch nhật, mọi người nhìn chằm chằm, Quân Bắc Hàn nói hôn là hôn liền vậy!
Hắn không biết xấu hổ nhưng nàng biết nha!
“Đừng như vậy, đang trong viện, xung quanh còn có người mà!”
Mộ Thanh Yên quay đầu đi chỗ khác, trừng mắt trách cứ Quân Bắc Hàn.
Nhưng Quân Bắc Hàn lại không biết hối cải, càng ngày càng nghiêm trọng, trực tiếp ngồi xuống bên người nàng, ôm nàng vào trong lòng.
Sau đó cúi đầu hôn lên cổ nàng khiến nàng ngứa ngáy.
“Quân Bắc Hàn!” Mộ Thanh Yên nghiến răng nghiến lợi.
“Hử?”
“Nơi đây còn có người ngoài, lỡ như truyền ra ngoài, hậu quả khó mà lường được!”
“Người ngoài gì? Đều là người của trẫm, không sao cả.”
Quân Bắc Hàn nói xong lại bò lên, khẽ hôn Mộ Thanh Yên, cuốn thật chặt, dính thật sát.
Mộ Thanh Yên sửng sốt, gì mà đều là người của hắn chứ?
Nàng quay đầu nhìn về phía cung nữ trong viện, chỉ thấy Tử Tô liếc mắt đến những người khác, sau đó dẫn theo các cung nữ rời khỏi viện.
Sau khi mọi người đi, trong viện vắng vẻ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mộ Thanh Yên thấy khiếp sợ, nàng có cảm giác bị tập thể bán đứng rồi nha.
Chả trách sáng sớm hôm nay Tử Tô liền phổ cập hiện trạng Thanh quốc cho nàng, cùng với việc trong tay nàng đã không còn quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076171/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.