Bóng tối bao trùm mặt đất, âm trầm mà áp lực.
Bên trong Quảng Trần Cung, đèn đuốc sáng trưng.
Trong tẩm điện của Lãnh Lâm Sương là một đống hỗn độn.
Từ đằng xa, một đám sương mù màu đen cuồn cuộn bay đến, đồng thời mang lại một cảm giác áp bách mãnh liệt.
Đám sương đen lượn lờ trong khoảng thời gian ngắn rồi bay đến phía trên Quảng Trần Cung.
“Rầm” một tiếng vang thật lớn, cửa chính Quảng Trần Cung bị nổ tung. Đám sương đen tràn vào giống một con bạch tuộc với những xúc tua dài.
Sương đen cuốn lấy Dao Cơ đang nằm trên mặt đất, cuốn ra khỏi cung điện, trôi nổi ở giữa không trung.
Một màn này làm tất cả người trong Quảng Trần Cung sợ hãi, bọn họ thét chói tai, chạy trốn khắp nơi.
Dao Cơ mở hai mắt ra, nhìn sương đen dần hình thành một bóng người.
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, nhưng ta có thể cứu ngươi.”
Giọng nói người kia trầm thấp khàn khàn, nghe thấy mười phần áp lực.
“Cứu ta?”
“Ta đi ngang qua nhân gian, gặp phải một màn này định ra tay cứu giúp, ngươi thấy thế nào?”
Dao Cơ cười phá lên, cười đến thê lương lại tuyệt vọng.
“Ngươi đem thủ đoạn này lừa gạt ai đấy? Ngươi đã sớm phát hiện nhưng không cứu, phải chờ tới khi ta bị làm bẩn mới ra tay, chính là để cho ta cùng đường, chỉ có thể làm giao dịch với ngươi?”
Bóng đen cười phá lên.
“Dao Cơ à Dao Cơ, ngươi thông minh như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076168/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.