Mộ Thanh Yên cau mày, đau đến mức toàn thân cong lên, ngón chân gập lại, hai chân đạp liên tục.
Quân Bắc Hàn hôn xuống như mưa, dày đặc, nhẹ nhàng ôn nhu, khiến toàn thân Mộ Thanh Yên ngứa ngáy.
Dần dần, chân mày Mộ Thanh Yên dãn ra, tiếng kêu khổ sở thảm thiết ban đầu cũng dần biến thành tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Lúc này Quân Bắc Hàn mới dám chậm rãi cử động.
Gió mát từ cửa sổ thổi vào, thổi bay một phòng kiều diễm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Cuối cùng Mộ Thanh Yên không phản kháng, cũng không làm ầm ĩ, nàng nằm dưới thân Quân Bắc Hàn thừa nhận từng đợt tiến công của hắn.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, đột nhiên Mộ Thanh Yên lại bắt đầu lăn lộn.
“A... Ai? Ai to gan như vậy? Dám khi dễ ta? Ưm...”
“Thanh Yên...”
Quân Bắc Hàn cực kỳ bất đắc dĩ, hắn thương tiếc nhìn Mộ Thanh Yên, nghe nàng kêu to mà dở khóc dở cười.
“Khốn nạn, lão tử không phát uy thì ngươi nghĩ ta là Hello Kitty chắc?”
“Nàng đang nói cái gì?” Quân Bắc Hàn sửng sốt.
“Minh Húc, là chàng sao?”
Quân Bắc Hàn sầm mặt, lông mày nhíu chặt.
“Nàng đang gọi ai? Đang gọi nam nhân nào?”
“Thương Lăng, ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ ta nhiều lần như vậy! Lão tử nhất định không để yên cho ngươi!”
“Thương Lăng là ai?” Mặt Quân Bắc Hàn càng đen hơn: “Rốt cục nàng có bao nhiêu nam nhân?”
Mộ Thanh Yên không trả lời, miệng phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076166/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.