“Đừng làm loạn. Lãnh Lâm Sương không phải người bình thường, như vậy sẽ phản tác dụng.”
Mộ Thanh Yên đẩy Quân Bắc Hàn ra, sau đó Quân Bắc Hàn ôm càng chặt hơn.
“Nàng nói ả là tiên, chúng ta là người phàm, không có cách nào khác đối phó với ả sao?”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, quay đầu khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.
“Làm sao ngươi biết?”
“Thanh Yên, đừng nghĩ ta quá ngốc chứ?”
Quân Bắc Hàn thở dài: “Nếu không phải để tìm biện pháp đối phó với tiên, ta giữ ả lâu vậy làm gì?”
“Ngươi tìm được rồi?”
“Ừ”
Mộ Thanh Yên khiếp sợ, nàng hoàn toàn không ngờ Quân Bắc Hàn đã biết nhiều như vậy.
“Ngươi định đối phó với nàng ta như thế nào?”
“Ăn miếng trả miếng. Trước đây ả muốn để người khác vấy bẩn nàng, để nàng lõa thể treo ba ngày ba đêm thị chúng. Nếu ả thích chơi như vậy, ta sẽ giúp ả.”
“Nhưng mà chuyện này… không ổn...”
“Không ổn? Thanh Yên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia thì người bị hủy trong sạch, bêu xấu trước đám đông chính là nàng. Đến lúc đó nàng định làm thế nào?”
“Nhảy sông tự sát? Hay là mang sự cười nhạo xem thường trên lưng, khổ sở sống hết một đời?”
Quân Bắc Hàn trầm giọng nói: “Ta cũng không nghĩ bất kỳ biện pháp nào đối phó với ả. Biện pháp chính là ả nghĩ ra.”
Mộ Thanh Yên thở dài. Nhớ lại năm đó ở phong yến tiếp đón Thương Lăng, một điệu múa khuynh thành của Dao Cơ làm kinh diễm tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076163/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.