Mộ Thanh Yên sững sờ, nàng lắc đầu, nàng làm sao biết, nàng có phải Đoạn Ngọc La đi quan tâm Hề Minh Dật đâu?
Đột nhiên, Đoạn Ngọc La vừa cười vừa nói: “Muội biết ngay là tỷ không biết, tỷ không biết, ha ha ha... Có đôi khi, thanh mai trúc mã vẫn kém hơn nhất kiến chung tình.”
“Cho nên thích một người nhất định phải nói ra. Giấu giếm, bỏ qua cơ hội, rất có thể không có cơ hội nói nữa.”
Đoạn Ngọc La nửa tỉnh nửa say, vừa khóc vừa cười làm người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Nhưng câu nói này, quả thực chạm đến nỗi lòng của Mộ Thanh Yên.
Lúc trước nàng và Hề Minh Húc chẳng phải cũng hành hạ nhau một thời gian dài sao?
Mộ Thanh Yên cúi đầu, nàng nghĩ, chút dũng khí nàng còn thiếu kia đã tìm được rồi.
Tìm được ở Tri Tất Các, tìm được trong mùi rượu ở đây.
Đột nhiên, Đoạn Ngọc La đứng lên, nàng nói: “Muội muốn giống nương của muội, đi cướp huynh ấy, đến lúc đó, huynh ấy cũng chỉ có thể là của muội!”
Mộ Thanh Yên sững sờ, vội tới ngăn lại Đoạn Ngọc La.
Nhưng mà Đoạn Ngọc La đã lao ra khỏi phòng trước nàng một bước, nàng vội đi ra ngoài.
Đoạn Ngọc La vừa mới ra khỏi cửa liền đụng vào người khác.
“Hả? Tiểu cô nương, nàng say à? Đại gia ta dìu nàng về nhà, thế nào?”
Nam tử mặc áo lam đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt lại hèn mọn, khiến người ta vừa nhìn thấy liền không vui.
Mộ Thanh Yên vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076148/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.