Mộ Thanh Yên sững sờ, sau đó gật đầu, lộ ra một nụ cười thuần tịnh.
“Thích chứ, nơi đây rất yên tĩnh, cũng rất thoải mái, không chút hỗn loạn.”
Mộ Thanh Yên nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu.
“Giống như huynh, khiến người ta nhìn thấy rất thư thái, khiến người bên cạnh vui vẻ.”
Hề Minh Dật cười, cười xán lạn hơn trước vài phần.
Nhưng vào lúc này, một giọng nữ từ ngoài viện truyền đến.
“Minh Dật ca ca, sao huynh về cũng không nói một tiếng vậy! Muội muốn gặp huynh phải tự mình tìm đến mới đượcc!”
Mộ Thanh Yên quay đầu nhìn, một cô nương ước chừng mười sáu bảy tuổi đi vào trong viện.
Cô nương kia rất thanh tú xinh đẹp, nụ cười thanh thuần trong trẻo, tính khí hoạt bát, má lúm đồng tiền nho nhỏ hết sức đáng yêu.
Mộ Thanh Yên luôn cảm thấy cô nương này mặt mày rất quen thuộc, nhưng dĩ nhiên nhớ không nổi cái gì.
“Ủa? Minh Dật ca ca, chỗ huynh có khách à?”
Hề Minh Dật cười khẽ gật đầu, hắn nói: “Ngọc La, muội về rồi.”
“Đúng vậy, vừa mới trở lại sơn trang, vó ngựa chưa dừng đã chạy đến thăm huynh rồi!”
Cô nương kia hiếu kỳ đi tới bên cạnh Mộ Thanh Yên, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Hề Minh Dật thấy vậy lập tức mở miệng nhắc nhở.
“Đừng quậy, trên người Thanh Yên bị thương, hôm nay vừa mới xuống giường.”
“Minh Dật ca ca thật bất công, muội còn chưa hề làm gì cả mà huynh đã nói muội rồi.” Cô nương kia bĩu môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076141/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.