Tay Mộ Thanh Yên vừa dùng lực liền trực tiếp vặn mặt Lãnh Lâm Sương, nâng đầu đối mặt với nàng.
“Bây giờ có phải ngươi rất hận ai gia không?”
Lãnh Lâm Sương ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, nhìn thê thảm không gì sánh được.
“Không... Là... Hoàng thượng nói đúng, đều là dân nữ sai, dân nữ cam nguyện bị phạt...”
Mộ Thanh Yên run tay một cái, suýt chút nữa ngã xuống.
Dao Cơ cũng liều mạng quá nha, quá không cần thể diện đi!
Đến lúc này rồi mà còn muốn giả bộ, còn muốn diễn, còn muốn tiếp tục à?
“Chỉ cần hoàng thượng vui, chỉ cần thái hậu vui, dân nữ chịu bao nhiêu tội lớn đều được.”
Lãnh Lâm Sương nói lời này chính là đẩy toàn bộ tội danh lên người Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên cười nhạt, đẩy thì sao nào, nàng là yêu hậu mà, chút xíu ác danh ấy tính là gì?
Nhưng vào lúc này, Lãnh Lâm Sương bỗng nhiên đổi sắc mặt, hai tròng mắt biến thành một đường, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
Nhất thời, đầu Mộ Thanh Yên bắt đầu đau đớn mãnh liệt.
Lục trà nữ này lại dám sử dụng pháp thuật với nàng!
Mộ Thanh Yên nhẹ buông tay lui lại mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Phía sau có một bàn tay đỡ lấy Mộ Thanh Yên, trong nháy mắt đó, cảm giác đầu đau nhói biến mất toàn bộ, lập tức trở nên thoải mái thanh thản.
Mộ Thanh Yên quay đầu thấy Mạch Lưu Thương ở sau lưng nàng, đang đỡ lấy nàng.
“Không sao chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076122/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.