Quân Bắc Hàn hét một tiếng, Mộ Thanh Yên liền tức giận.
Thấy một đóa bạch liên hoa tới tìm ngược liền bóp chết, tới đóa nào bóp chết đóa đó, nàng không muốn buông tay.
Người nào ngăn cản nàng, nàng xử luôn kẻ đó.
Mấy đóa bạch liên hoa này nếu không bị tiêu diệt, nàng nhất định sẽ hối hận!
Thế là Mộ Thanh Yên không dừng tay, ngón tay thu lại, móng tay bén nhọn đâm vào trong cổ họng Ngọc Tuyết.
Ngọc Tuyết đau đớn bỗng nhiên đẩy về phía trước, mang theo yêu lực đánh về phía Mộ Thanh Yên.
Thân hình Mạch Lưu Thương lóe lên vội đến trước người Mộ Thanh Yên giúp nàng cản lại.
Ai mà biết Mạch Lưu Thương còn chưa tới, Quân Bắc Hàn đã tới trước.
Hắn đẩy Mộ Thanh Yên ra phía sau che chở cho nàng.
Mắt thấy yêu lực sắp đánh vào người Quân Bắc Hàn, Ngọc Tuyết bỗng nhiên thu lại, thu hồi phân nửa, còn phân nửa đánh ra.
Quân Bắc Hàn bỗng nhiên lui lại ngã xuống.
“Hoàng thượng, người không sao chứ!”
Ngọc Tuyết bị một màn này dọa sợ đến đỏ mắt, vội vàng đi qua đỡ Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn khoát khoát tay tay đứng dậy.
“Không có việc gì, không được làm nàng bị thương.”
Ngọc Tuyết nghe nói thế càng đỏ mắt, cúi đầu giống như làm chuyện sai.
Chân mày Mộ Thanh Yên hơi cau lại một chút, trong lòng không biết là cảm giác gì.
“Hoàng thượng, người không có ý định giải thích một chút sao? Nàng ta là ai?”
“Đây là Ngọc Tuyết, sư muội của trẫm.” Quân Bắc Hàn nói.
Mộ Thanh Yên nhíu mày, quan sát trên dưới Quân Bắc Hàn cùng Ngọc Tuyết một chút.
“Ai gia không nhìn ra nha, hoàng thượng khi nào biết kim ốc tàng kiều*?”
* nhà vàng giấu người đẹp, ở đây là chỉ biết giấu gái đấy:v
Quân Bắc Hàn nhướng mày, đang định nói chuyện thì Mạch Lưu Thương lại mở miệng trước hắn một bước.
“Thái hậu, vi thần lại cảm thấy do người sơ sót, hoàng thượng bây giờ đã mười lăm, qua ít ngày nữa liền có thể tự mình chấp chính. Cho dù không lập hậu cũng nên nạp phi.”
Quân Bắc Hàn vừa nghe thì sắc mặt càng thêm khó coi, đôi mắt âm trầm nhìn Mạch Lưu Thương.
Mộ Thanh Yên bừng tỉnh đại ngộ, chưa từng nuôi con, thật đúng là không suy nghĩ nhiều như vậy.
Quân Bắc Hàn quả thực đến tuổi có thể nạp phi rồi.
“Đã như vậy thì không bằng ai gia ban hôn đi, thế nào?”
Mộ Thanh Yên muốn chờ thằng ranh này có thê tử sẽ không giày vò xung quanh, cũng sẽ không tới tìm nàng gây phiền phức.
Dù sao, nàng tuyệt đối không muốn thấy dáng vẻ Quân Bắc Hàn như Thương Lăng đứng trước mặt nàng.
“Vi thần cho rằng, thái hậu anh minh.” Mạch Lưu Thương vội vàng phụ họa.
Mộ Thanh Yên gật đầu: “Vậy ai gia liền ban Ngọc Tuyết cho...”
Mộ Thanh Yên còn chưa nói hết lời đã bị Quân Bắc Hàn ngắt ngang.
“Ban cho Thừa Tướng đại nhân đi, thái hậu và trẫm sẽ cùng làm chủ cho các ngươi.”
Quân Bắc Hàn nhíu mày, thần sắc âm trầm biến mất, lộ ra một nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Mộ Thanh Yên sững sờ, chuyển ngoặt cũng nhanh quá đi?
Ngọc Tuyết cũng ngu người, dường như còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Mạch Lưu Thương thì đen mặt.
“Trẫm mới mười lăm, còn chưa vội, nhưng Thừa Tướng đại nhân gần ba mươi tuổi, vì triều đình mệt nhọc khổ cực, bận rộn đều không có thời gian nạp thê. Hôm nay trẫm liền làm chủ ban Ngọc Tuyết cho ngươi.”
Khuôn mặt Mạch Lưu Thương càng đen hơn.
Ngọc Tuyết tiếp tục ngu người.
Mộ Thanh Yên len lén liếc nhìn Mạch Lưu Thương, sắc mặt kia, thảm không muốn nhìn luôn.
“Hoàng thượng, Ngọc Tuyết là sư muội thanh mai trúc mã của người, vi thần sao dám đoạt người có tình?”
Quân Bắc Hàn quay đầu nhìn về phía Ngọc Tuyết, hắn mỉm cười hỏi: “Ngọc Tuyết, trẫm muốn ban ngươi cho thừa tướng, ngươi có bằng lòng hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]