Lệ phi thấy lụa trắng bỗng thất sắc, nàng ta lui lại mấy bước, ngồi sụp xuống đất.
“Hoàng thượng, hoàng thượng người muốn làm gì!”
“Về sau Bắc Hàn để Thanh Yên nuôi nấng, Lệ phi, nàng cùng trẫm đi thôi.”
“Không, không được, thiếp không muốn...”
Lệ phi bỗng nhiên lắc đầu liều mạng lui lại, nhưng mà Cao công công ngăn nàng lại, nàng ta không thể lui được nữa.
“Hoàng thượng, thần thiếp van cầu ngươi, xem như thiếp đã vì người sinh Bắc Hàn, tha cho thần thiếp một mạng đi!”
Lệ phi quỳ trên mặt đất dập đầu, dập đầu đến chảy máu.
“Lệ phi, thủ đoạn của nàng còn không bằng thái hậu nhỏ tuổi này, vì giang sơn Thanh quốc, trẫm chỉ có thể mang nàng đi.”
“Hoàng thượng, thần thiếp có thể không làm thái hậu, thần thiếp chỉ muốn sống sống...”
“Thanh Yên, động thủ đi.” Quân Diệp Hoa thở dài một hơi.
Thần sắc Mộ Thanh Yên lạnh lùng cầm lấy lụa trắng đi về phía Lệ phi.
Bị Quân Diệp Hoa bồi dưỡng lợi dụng ba năm, việc giết người nàng làm không ít, hết thảy đều quen việc quen tay, tuyệt đối không nương tay.
“Không, không được...”
Lệ phi liều mạng giãy dụa, nhưng khí lực làm sao có thể so với Mộ Thanh Yên.
Lụa trắng siết trên cổ nàng ta, nàng ta liều mạng trừng mắt, giãy dụa lần cuối.
Mộ Thanh Yên cười nhạt, tất cả mọi người trong mắt Quân Diệp Hoa cũng không bằng giang sơn của hắn.
Người bên gối có thể vứt bỏ, hết thảy đều có thể lợi dụng, lòng dạ ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076080/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.