Chương trước
Chương sau
“Nương tử!”

“Phu quân!”

Hai người ôm nhau mà khóc nước mắt ngắn dài.

Ngay cả Giản Chỉ Hề đứng ở một bên cũng xúc động theo.

Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống khẽ vuốt tên Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc trên Đá Tam Sinh, cổ họng nghẹn ngào.

Người khác còn có thể hẹn nhau trên đường hoàng tuyền, người khác còn có thể cùng nhau qua cầu Nại Hà.

Nhưng Hạ Triều Ca chết liền chết thật.

Đợi thêm cũng không phải chờ được Hề Minh Húc.

Đời đời kiếp kiếp, đều sẽ không còn có cơ hội gặp nhau.

Giản Chỉ Hề đứng dậy, yên lặng rời đi.

“Sao cô đi rồi? Cô không đợi sao?”

Giản Chỉ Hề sững sờ, nàng quay đầu, thấy nữ tử kia chờ ba ngày rốt cục cũng đợi được, vẻ mặt hạnh phúc.

“Ta, ta không có ở chờ ai, ta chỉ là... Muốn nhìn các người đoàn viên, bây giờ thấy rồi.”

Giản Chỉ Hề nói xong lời này cũng không quay lại, chỉ sợ nàng kia lại hỏi nữa.

Bên bờ Đá Tam Sinh, nữ tử kia yếu ớt thở dài: “Rõ ràng khắc tên rồi, lại là một kẻ đáng thương.”

“Chúng ta đi thôi, cùng qua cầu Nại Hà, kiếp sau lại ở bên nhau.”

“Kiếp sau cũng phải bên nhau.”

Giản Chỉ Hề đi vào bên trong Địa Phủ, cũng không nóng lòng đi đầu thai.

Nhân gian quá khó khăn, hay là đợi ở Địa Phủ cho khỏe.

Giản Chỉ Hề đi vào trong Diêm Vương điện, thấy Diêm Vương đang uống trà nghỉ ngơi.

“Tư Mệnh, làm sao ngài tới đây?”

“Ta tới nhìn Sổ Sinh Tử của ông một chút.”

Diêm Vương hôm nay hình như tâm tình tốt, phất tay lên, Sổ Sinh Tử bay tới trước mặt Giản Chỉ Hề.

Giản Chỉ Hề cầm Sổ Sinh Tử, cẩn thận lật qua, cuối cùng tìm tứ phía thấy Hạ Hạo Miểu, Bạch Tâm Lăng, Hạ Thiên Túng.

Đời sau, Hạ Hạo Miểu thành một bạch diện thư sinh, Bạch Tâm Lăng thành tiểu thư phú thương, Hạ Thiên Túng thành người đánh cá sơn dã.

Tất cả đều đầu thai trong gia đình bình thường, trải qua thời gian yên ả.

Nhớ tới kiếp trước, Giản Chỉ Hề cảm thấy sự an bài này đối bọn họ mà nói đủ tốt đẹp.

Giản Chỉ Hề thả Sổ Sinh Tử xuống, tâm tình tốt.

Cuối cùng thì người tốt cũng có kết quả tốt.

“Xem xong nhanh vậy à?” Diêm Vương uống một ngụm trà, vẻ mặt thích ý.

“Xem xong rồi, đi thôi!”

Giản Chỉ Hề rời khỏi Diêm Vương điện, thuận tay lấy một quả đào ở trên bàn Diêm Vương.

Giản Chỉ Hề vừa gặm đào vừa khoan thai đi dạo trong địa phủ.

Bỗng nhiên, nàng nghe được một trận ồn ào náo động, nàng đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy Quỷ sai ất đang ở khổ sở khuyên.

“Ôi, bà cô ơi, cô cẩn thận đi đầu thai dùm đi, vào vong xuyên này đời đời kiếp kiếp sẽ không còn đâu!”

“Ha ha ha... Ta muốn nhảy, ta muốn hóa thành lệ quỷ!”

Giản Chỉ Hề sững sờ, giọng nói này thật quen thuộc!

Giản Chỉ Hề gặm quả đào đi tới, đứng xem kịch sau lưng Quỷ sai ất.

“Cô có thể nghĩ kĩ, một khi lệ quỷ bị bắt, liền bị nhốt vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh!”

Quỷ sai ất vẫn còn tận tình khuyên bảo.

“Thì sao? Coi như ta phải vào mười tám tầng địa ngục, ta cũng phải lôi kéo bọn chúng theo ta! Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn chúng!”

Con ngươi quỷ hồn trước mặt rất lớn, đầu lưỡi rất dài, toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo, nhìn cực kì khủng bố.

Xem ra là chuẩn bị hóa thành lệ quỷ.

“Ặc... Quấy rối một chút, ngươi muốn kéo ai một chỗ?”

Giọng Giản Chỉ Hề đột ngột vang lên bên cạnh vong xuyên thê lương càng không hợp nhau.

Chỉ thấy nữ tử muốn hóa thành lệ quỷ kia xoay đầu lại, liếc mắt liền nhận ra người trước mặt.

“Ngươi, ngươi là Hạ Triều Ca!”

“Hử? Ngươi vẫn nhận ra được, nhãn lực tốt quá ta, Hạ Uyển Tình.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.