“Nương tử!”
“Phu quân!”
Hai người ôm nhau mà khóc nước mắt ngắn dài.
Ngay cả Giản Chỉ Hề đứng ở một bên cũng xúc động theo.
Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống khẽ vuốt tên Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc trên Đá Tam Sinh, cổ họng nghẹn ngào.
Người khác còn có thể hẹn nhau trên đường hoàng tuyền, người khác còn có thể cùng nhau qua cầu Nại Hà.
Nhưng Hạ Triều Ca chết liền chết thật.
Đợi thêm cũng không phải chờ được Hề Minh Húc.
Đời đời kiếp kiếp, đều sẽ không còn có cơ hội gặp nhau.
Giản Chỉ Hề đứng dậy, yên lặng rời đi.
“Sao cô đi rồi? Cô không đợi sao?”
Giản Chỉ Hề sững sờ, nàng quay đầu, thấy nữ tử kia chờ ba ngày rốt cục cũng đợi được, vẻ mặt hạnh phúc.
“Ta, ta không có ở chờ ai, ta chỉ là... Muốn nhìn các người đoàn viên, bây giờ thấy rồi.”
Giản Chỉ Hề nói xong lời này cũng không quay lại, chỉ sợ nàng kia lại hỏi nữa.
Bên bờ Đá Tam Sinh, nữ tử kia yếu ớt thở dài: “Rõ ràng khắc tên rồi, lại là một kẻ đáng thương.”
“Chúng ta đi thôi, cùng qua cầu Nại Hà, kiếp sau lại ở bên nhau.”
“Kiếp sau cũng phải bên nhau.”
Giản Chỉ Hề đi vào bên trong Địa Phủ, cũng không nóng lòng đi đầu thai.
Nhân gian quá khó khăn, hay là đợi ở Địa Phủ cho khỏe.
Giản Chỉ Hề đi vào trong Diêm Vương điện, thấy Diêm Vương đang uống trà nghỉ ngơi.
“Tư Mệnh, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076067/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.