Trong nháy mắt, sắc mặt Hề Minh Húc liền trầm xuống.
“Nàng vừa mới nói gì?”
Lòng Hạ Triều Ca than hỏng rồi, tròng mắt xoay tròn.
“Xem ra tối qua ăn không no, hôm nay còn khí lực nạp nam phi nữa? Hử?”
Trong lời nói của Hề Minh Húc tràn ngập ý tứ uy hiếp cùng cảnh cáo.
Hạ Triều Ca rụt cổ, đột nhiên nhớ lại liền đỏ mặt.
“Hử gì mà hử, không biết thẹn.”
Hạ Triều Ca nhỏ giọng lầm bầm.
“Thẹn có ăn được không?” Hề Minh Húc nhíu mày.
Hạ Triều Ca xấu hổ muốn chết, khuôn mặt đỏ ửng, con ngươi đảo một vòng liếc về phía tấu chương trên mặt bàn.
“Hử? Đó là cái gì? Tấu chương khẩn sao? Xảy ra chuyện lớn gì rồi?”
Hạ Triều Ca đang muốn đưa tay lật tấu chương, Hề Minh Húc liền vươn tay kéo tay Hạ Triều Ca lại.
“Nàng đến tìm ta có chuyện gì sao?”
“Ý, suýt chút nữa thiếp quên mất, đến thời gian chàng luyện tập đi lại rồi.”
“Ừ, cũng phê duyệt gần xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Hề Minh Húc đứng dậy, Hạ Triều Ca vội đến dìu hắn.
Hai chân Hề Minh Húc đang dần dần khôi phục, mỗi ngày đều phải tập đi một lần để lưu thông máu.
Mấy ngày nay đều do Hạ Triều Ca cùng hắn đi.
Trên con đường nhỏ ở mảnh rừng phía trước Ngự, Hạ Triều Ca đỡ Hề Minh Húc đi tới.
Hắn thong thả đi, nhưng lòng đã có chút gấp gáp, từng bước đi rất vội vàng.
“Trong lòng chàng có việc?”
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076057/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.