Hạ Hạo Miểu hai mắt trừng to giận dữ, phát ra tiếng ô ô.
Hạ Hạo Miểu kích động, Hạ Uyển Tình lại cực kì bình tĩnh, thần sắc lạnh lùng.
“Ông biết không? Bạch Tâm Lăng thực sự yêu ông, chỉ tiếc, bà ta tỉnh ngộ quá muộn.”
Hạ Uyển Tình nhẹ thở dài một hơi.
“Ngày ấy, ta đi thỉnh an bà ấy, giao thuốc này cho bà ta, để bà ta cho ông uống, trên mặt bà ấy đáp ứng tốt, sau lưng lại làm việc khác.”
” Vì giấu giếm chuyện này mà bà ta phóng hỏa tự sát, còn muốn tận lực để cho Hạ Tuyết Mạn mang nỗi oan ức này, không thể nói là không hoàn mỹ.”
“Vì ông mà ngay cả mạng cũng không muốn, chỉ tiếc, kết quả là chính ông cũng nuốt thuốc rồi. Ông nói xem ở dưới suối vàng bá ta biết được có tức chết hay không?”
Hạ Uyển Tình nói xong che miệng bật cười.
Hạ Hạo Miểu liên tục ô ô gọi nhưng một chữ cũng không nói nên lời, ông oán hận nhìn Hạ Uyển Tình chằm chằm.
“Hận ta? Hận đi. Nếu như không hận, sợ ông không nhớ rõ còn có nữ nhi này.”
“Ông muốn biết Bạch Tâm Lăng giấu diếm cái gì không? Muốn biết nhược điểm mà ta bắt được là gì không?”
Hạ Hạo Miểu lắc đầu, quay đầu đi chỗ khác.
“Không muốn nghe? Không muốn nghe cũng đúng, vậy ta phải nói cho ông, ta rất chờ mong vẻ thống khổ lại khiếp sợ của ông đây.”
Hạ Uyển Tình khẽ cười.
“Còn nhớ rõ 20 năm trước Bạch Tâm Lăng từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076037/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.