Địch Phỉ Nhiên khiếp sợ nhìn Hạ Triều Ca trước mặt, còn có nụ cười lạnh như băng ở khóe miệng nàng.
“Nàng, nàng là ai!”
Hạ Triều Ca đưa ngón tay tới bên môi: “Suỵt, đừng la lớn, trong phòng ngươi còn có người, cũng đừng nhúc nhích, bằng không một khi súng đã cướp cò lại trách ta.”
Địch Phỉ Nhiên trợn trừng hai mắt, không thể tin được nhìn Hạ Triều Ca.
“Lẽ nào, là ngươi! Quân sư Giản Chỉ Hề trong Hề gia quân, là ngươi!”
Hạ Triều Ca cong môi cười nhạt, nàng nói: “Vẫn không tính là quá ngu, nhưng mà hơi muộn rồi.”
“Sao lại là ngươi! Rõ ràng dáng dấp các ngươi...”
“Chưa nghe nói qua thuật dịch dung sao? Tuyệt học Bích Ba sơn trang.”
“Thì ra... Là ngươi... Chả trách Hề Minh Húc liều mạng cũng phải giấu diếm ngươi, chả trách Ly Hoàng đều phủ quyết yêu cầu muốn ngươi của ta, chả trách ta tìm thế nào cũng không thấy ngươi!”
Trán Địch Phỉ Nhiên toát mồ hôi, tim đập rộn lên, quả thực sợ quá.
Hắn làm sao cũng không ngờ tới, người trước đây một lòng tơ tưởng lại là trưởng công chúa tôn quý nhất Ly quốc!
Chả trách lấy lòng nàng ta, đối tung cành ô-liu với nàng ta, nàng ta cũng chả thèm để ý.
Bởi vì thân phận nàng vốn đủ tôn quý, vốn không cần hắn bố thí!
Một loại phẫn nộ khó diễn tả được xông ra từ đáy lòng Địch Phỉ Nhiên.
Nàng chẳng những giấu giếm thân phận trưởng công chúa, còn giấu giếm thân phận người xuyên không.
Hắn bị đùa giỡn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076035/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.