Tâm Hạ Triều Ca trầm xuống, đừng điều tra, đừng nhúng tay sao?
Nàng làm không được, dù sao nàng cũng không tránh khỏi cái chết.
Mặc dù đây chỉ là một lần chuyển thế, nhưng có một số việc đáng để nàng kiên trì, bằng không nàng sẽ hối hận.
“Tra” Hạ Triều Ca cực kì kiên định.
“Ta sẽ không để cho mẫu hậu chết vô ích, càng không để cho người sau lưng ung dung ngoài vòng pháp luật, bất cứ kẻ nào tổn thương Hạ gia ta cũng đều không bỏ qua!”
Hề Minh Húc khẽ thở dài, thần sắc có chút đau thương.
“Triều Ca, ta sẽ giúp ngàng.”
“Ừ”
Hạ Triều Ca đầy bụng tâm sự, lời của Hạ Thiên Túng còn nấn ná trong lòng nàng, giống như một đám mây đen luẩn quẩn không đi.
“Chúng ta trở về đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Được ”
Hạ Triều Ca đẩy Hề Minh Húc về phòng.
Ánh trăng dần tràn ngập, côn trùng không biết mệt mỏi kêu râm ran.
Hạ Triều Ca thổi tắt ngọn đèn dầu trong phòng, đi ra cửa phòng, đi về phía thiên lao.
Thủ vệ thiên lao thấy Hạ Triều Ca, trực tiếp cho đi.
Theo con đường âm u ẩm ướt trong thiên lao vào trong, trong gian nhà tù cuối cùng Hạ Triều Ca nhìn thấy Hạ Tuyết Mạn.
Lúc này nàng ta đang bọc một cái chăn ngủ trên mặt đất, thật sự rất thư thái.
Hạ Triều Ca cười nhạt.
Giám ngục mở cửa phòng giam, tiếng xích sắt làm Hạ Tuyết Mạn thức tỉnh.
Hạ Tuyết Mạn mở đôi mắt mông lung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076028/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.