“Công chúa, người tỉnh lại thì nói chuyện đi mà, phát ra một tiếng cũng được mà, người đừng hù dọa nô tỳ nữa.”
Xuân Liễu ở một bên gấp gáp khóc lóc, đôi mắt đỏ bừng như một con thỏ.
“Đừng có gấp, ngươi đi truyền ngự y, có khả năng người bị thương yết hầu.” Tố Y đi tới nói với Xuân Liễu.
Xuân Liễu gật đầu, không nói hai lời liền đi ra ngoài tìm thái y.
Vẻ mặt Tố Y hổ thẹn ngồi ở bên giường, nhìn Hạ Triều Ca không nói một lời, trong lòng cực kì khó chịu.
“Triều Ca, thật xin lỗi, ta phụ nhờ vả của muội, muội để ta ở lại Phượng Nghi Cung, ta lại... Ta thật không ngờ có thể như vậy...”
Tố Y nói, nước mắt không nhịn được chảy xuống, nàng tự tay che miệng.
“Ta thật không ngờ hoàng hậu cho ta uống trà có mê dược, ta phòng tất cả mọi người, nhưng không phòng người.”
Hạ Triều Ca mắt nhắm lại, một chuỗi nước mắt chảy xuống, chóp mũi đỏ ửng.
“Sư tỷ, tỷ không cần tự trách, người muốn tự sát, ai cũng ngăn không được, ngay cả muội cũng không thể.”
“Người lừa muội đi, khiến tỷ ngất đi, phân phó cung nữ, hẳn người đã ôm quyết tâm phải chết.”
“Sư muội, vì sao? Vì sao Hoàng hậu người…?”
Hạ Triều Ca hít sâu một hơi.
“Muốn tự sát, phóng hỏa có thể thiêu hủy tất cả chứng cứ, giả tạo tất cả là ngoài ý muốn. Người cũng không muốn để cho người khác biết, trận hỏa hoạn này là chính người nhóm lên. Cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076022/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.