Hề Minh Húc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nàng rõ ràng đang để tâm chuyện vụn vặt.”
Hạ Triều Ca quay đầu, yên lặng không nói.
“Thật ra cha ta hy vọng ta có thể cưới Nhị công chúa, một lần kia cũng là muốn tác hợp chúng ta.”
Lòng Hạ Triều Ca rơi lộp bộp, nghẹn muốn chết.
“Thật ra nàng ta ôn nhu hiền thục, dung mạo thanh lệ, điềm tĩnh ưu nhã, đúng là một nữ tử tốt.”
Hạ Triều Ca đột nhiên đứng lên, tức giận chỉ Hề Minh Húc.
“Trong mắt ngươi, cái gì của ta đều là khuyết điểm, tất cả của nàng ta đều là ưu điểm, vậy ngươi còn nương nhờ Triều Vân Cung của ta làm gì!”
Hề Minh Húc bỗng nhiên cười ra tiếng.
“Triều Ca, nếu như trong lòng nàng không có ta, sao lại nổi giận như thế này?”
“Nàng thông minh như vậy không khó nhìn ra, ta tán dương nàng ta ngoài mặt, phê bình nàng sâu tận xương tủy. Quan tâm sẽ bị loạn, Triều Ca, tâm nàng loạn.”
Hạ Triều Ca ngồi trở lại giường, hít sâu một hơi, nàng quả thực loạn, loạn một tấc, loạn cả tâm.
“Nếu như mười năm trước không gặp nàng, nữ tử kia sẽ là một hiền thê, đáng để ta tôn trọng ưa thích.”
“Có thể nàng chưa từng biết, mười năm trước đánh một trận kia, trong lòng ta rất nghẹn khuất. Đến Bắc Cương ta thường thường tưởng rằng, chờ ta ngày vinh quy kinh thành, ta phải báo thù.”
“Suy nghĩ suy nghĩ suốt mười năm, thiết kế ra vô số loại kế hoạch báo thù, cuối cùng thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076001/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.