Hạ Triều Ca một đường thúc ngựa đi nhanh, cùng Tố Y nhanh chóng trở về hoàng cung.
Đến hoàng cung, Hạ Triều Ca không ngừng một chút đi tới Ngự Thư phòng.
Cũng may là Tố Y biết võ công, nếu không căn bản không theo kịp bước chân của Hạ Triều Ca.
Tố Y theo sát ở phía sau không khỏi yếu ớt thở dài: “Quả nhiên là phạm đào hoa nha.”
Lúc Hạ Triều Ca đi tới cửa Ngự Thư phòng, Hề Minh Húc đang chính trực quỳ thẳng.
Đứng phía sau hắn là hai thái giám hành hình, một côn lại một côn đánh trên lưng Hề Minh Húc.
Quần áo màu trắng của Hề Minh Húc đã nhuộm đầy một mảng máu tươi.
Chỗ vết máu y phục rạn nứt, mơ hồ lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong.
Nhìn đã cảm thấy đau.
Phía trước Hề Minh Húc, Hề Hoằng Tân quỳ phía trước Ngự Thư phòng, không nói một lời, sắc mặt trắng bệch.
Thái giám hành hình lau mồ hôi, đánh đến tay mình đều đau.
“Dừng tay!”
Hạ Triều Ca từ xa ngăn thái giám hành hình lại.
Hai thái giám kinh ngạc quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hạ Triều Ca.
Hoàng thượng hạ hình dù ai cũng không thể ngăn cản, thái tử cũng không ngoại lệ, nhưng công chúa Triều Ca lại có thể.
Nghe được giọng Hạ Triều Ca, Hề Hoằng Tân khiếp sợ ngẩng đầu.
Mà Hề Minh Húc vẫn không nhúc nhích, khóe miệng yên lặng yên cong lên, lộ ra một nụ cười tươi.
“Công chúa, hình phạt này là hoàng thượng hạ, người xem...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075999/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.