Hạ Triều Ca hồi cung ngày thứ hai, đã có người tới bái kiến.
Người đến nàng không quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ gì, chính là đóa bạch liên hoa xinh đẹp Hạ Uyển Tình kia.
Lúc đó, Hạ Triều Ca đang ở hậu viện nhà mình chăm sóc hoa cỏ xa cách đã lâu, Xuân Liễu chiếu cố chúng không tồi.
Hạ Uyển Tình đi tới, thản thản nhiên thi lễ một cái với Hạ Triều Ca.
“Tham kiến Hoàng tỷ ”
“Hoàng muội bình thân, không cần đa lễ.”
“Hoàng tỷ, nghe nói tỷ trở về, muội đặc biệt tới thăm tỷ, gần một năm không thấy, Hoàng tỷ thực sự càng ngày càng đẹp.” Hạ Uyển Tình cười khen.
Quả thực, một năm trước Hạ Triều Ca còn tròn mười lăm tuổi, bây giờ đã cập kê, một gương mặt đẹp đã trổ mã.
Hơn nữa, Bắc Cương khiến trên người Hạ Triều Ca nhiều hơn vài phần khí khái phóng khoáng mà khuê các công chúa không có, khiến thần thái của nàng thoạt nhìn càng sâu.
Nếu như Hạ Uyển Tình là một đóa lan mềm mại, như vậy Hạ Triều Ca chính là một đóa mai tuyết kiêu ngạo, đón gió tuyết, ngạo khí ngất trời.
“Có lẽ là nước ở hành cung Tiêu Sơn ôn tuyền dưỡng nhan.”
“Hoàng tỷ, một năm trước là muội hại hai đầu gối tỷ bị thương phải đến Tiêu Sơn ôn tuyền hành cung tĩnh dưỡng, ly biệt một năm, Uyển Tình càng hổ thẹn hơn.”
Hạ Uyển Tình nói, nước mắt lập tức rơi xuống.
Hạ Triều Ca nhíu mày, không ngăn cản cũng không khuyên giải, thích khóc thì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075989/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.