“Ngươi nói các ngươi cứ nàng hiểu lầm ta, ta hiểu lầm nàng, nàng tổn thương ta, ta trả thù nàng, hành hạ lẫn nhau có ý nghĩa không?”
“Ể? Lão yêu bà, ta nói ngươi đấy, ngươi có nghe hay không đó!”
“Chuyện người lớn, con nít chớ xen mồm, chúng ta không có hiểu lầm gì hết, càng không có hành hạ lẫn nhau.” Hạ Triều Ca không nhịn được nói.
“Vậy các ngươi làm sao thế?”
“Mắc mớ gì tới đệ?”
“Này! Lão yêu bà, ta hảo tâm quan tâm ngươi, vậy mà ngươi nói như thế, ngươi không có lương tâm nha!”
Đoạn Thiên Diễn nóng nảy, hắn thúc ngựa chặn trước mặt Hạ Triều Ca.
Còn nói nàng không có lương tâm, không có lương tâm, lương tâm là thứ đồ chơi gì, có thể ăn không? Có thể khiến người ta giữ mạng sống không?
“Lần trước ta đưa cho đệ lá thư kia, đệ có giữ lại không?”
Hạ Triều Ca không thèm phản ứng Đoạn Thiên Diễn, nói lảng sang chuyện khác.
“Có giữ lại, ngươi muốn lấy lại đúng không?”
Hạ Triều Ca lắc đầu, nàng lấy ra một phong thư khác giao cho Đoạn Thiên Diễn.
“Đây là cái gì? Một phong thư tình còn viết hai lần?”
“Đây là toàn bộ chi tiết về Hề gia quân, là lá bài của Hề Minh Húc.”
Đoạn Thiên Diễn sững sờ, hắn khiếp sợ nói: “Ngươi lại đem việc quân cơ viết ra! Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi điên rồi?”
“Ta không có điên, phong thư này, quan trọng hơn cái trước kia nhiều, đệ nhất định phải giữ cho tốt.” Hạ Triều Ca mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075986/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.