Giề? Câu nói này thiếu thiếu nha!
Cái gì gọi là không cự hôn liền có thể nhìn mỗi ngày? Nói nàng như lang như hổ thèm khát nhìn hắn à!
Ta nhổ!
Vậy mà tiếc hận thay nàng? Nói nàng không có mắt bỏ qua trân bảo hiếm thấy à!
Ta nhổ!
Còn nữa! Nàng cự hôn chẳng lẽ không phải để tác thành cho hắn sao? Bây giờ nói như thể nàng vứt bỏ hắn vậy!
Ta nhổ!
“Nàng lại đang mắng ta ”
Hạ Triều Ca cứng đờ, nội thu hồi suy nghĩ, giả bộ vô tội.
“Làm sao có thể? Không thể nào!”
Hề Minh Húc cười, hắn nói: “Vậy lần sau nàng chớ có viết cảm xúc lên mặt, như vậy lời nói dối của nàng mới hoàn mỹ hơn một chút.”
Hạ Triều Ca bĩu môi, rời mắt đi, không để ý tới hắn.
Hề Minh Húc thấy dáng vẻ tức giận của nàng, cười càng vui vẻ hơn.
“Rõ ràng là nàng mắng ta, lại còn hờn ta, sao nàng lại không nói đạo lý như vậy?”
Mặc dù Hề Minh Húc nói rất có đạo lý, nhưng Hạ Triều Ca chính là Không-cùng-tư-tưởng.
“Thiếu tướng quân muốn nghe đạo lý gì? Ta nói cho ngươi.”
“Vậy nàng nói cho ta biết, nàng làm chuyện sai, có phải nên chịu trách nhiệm hay không?”
Hạ Triều Ca sửng sốt: “Ta làm sai chuyện gì?”
“Ta vốn không phải chịu thương tích nặng thế này, nhưng nàng nhào tới, ta không thể làm gì khác hơn là lấy tay đỡ nàng.”
Nghe nói thế, Hạ Triều Ca nhất thời ngu người.
“Lúc đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075977/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.