“Vật này gọi là súng lục, là ta tốn rất nhiều thời gian tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo.”
Hạ Triều Ca giơ súng trong tay lên, cẩn thận ngắm nghía một lần.
Bề ngoài đúng là giống với súng lục ở hiện đại, vậy cách dùng có lẽ cũng không khác nhau.
“Thứ này có tác dụng gì?” Hạ Triều Ca tiếp tục giả ngu.
“Còn nhớ lần ta tập kích Hề Minh Húc không?”
“Ta nhớ ra rồi, có một loại ám khí cực nhỏ làm bằng đồng, lấy tốc độ cực nhanh bắn ra ngoài, hơn nữa uy lực rất lớn, lúc đó tới kiếm của Hề Minh Húc kiếm cũng bị hỏng. Thanh kiếm kia là thứ cực kì tốt đó!”
Địch Phỉ Nhiên gật đầu, hắn nói: “Cái đó là viên đạn, chính là do khẩu súng lục này bắn ra ngoài.”
“Hả? Làm sao bắn ra ngoài? Quá thần kỳ!”
Hạ Triều Ca bội phục mình, bảo bảo giả bộ hiếu kỳ thật là giống!
Địch Phỉ Nhiên nhận lấy súng lục, tay phải cầm nó, ngón trỏ đặt ở trên cò súng, nhẹ nhàng bóp bóp.
Hắn nói: “Đến lúc đó chỉ cần bỏ đạn vào, bóp chỗ này, liền có thể nổ súng bắn đạn ra, uy lực rất lớn.”
Nói xong hắn đưa cây súng cho Hạ Triều Ca, Hạ Triều Ca lại bắt đầu giả ngu tiếp tục nghiên cứu.
“Nhưng vì sao bây giờ bóp lại không thấy có gì bắn ra?”
“Bởi vì không có đạn.”
Địch Phỉ Nhiên lấy từ trong hộp ra một viên đạn, bỏ viên đạn vào trong súng, sau đó đưa súng cho Hạ Triều Ca.
“Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075973/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.