Về sau tỳ nữ kia nói lải nhải cái gì, Hạ Triều Ca đều không nghe.
Chắc lại là mấy lời hồ ngôn loạn ngữ, mang đao giấu kiếm, không nghe cũng được.
Sau khi tỳ nữ đi, Hạ Triều Ca thổi đèn, nằm lên giường.
Đêm dài đằng đẵng, Hạ Triều Ca lăn qua lăn lại, ngủ không được.
Vừa nhắm mắt lại thấy chính là khuôn mặt Hề Minh Húc, còn có xúc cảm ấm áp mềm mại trên môi.
Lời Hề Minh Húc cứ hết lần này đến lần khác vang lại trong đầu nàng.
Không cho phép hắn đụng vào nàng, không cho phép hắn đụng vào nàng, không cho cho phép hắn đụng vào nàng...
Hở? Không đúng, câu nói đầu tiên hắn vừa mới nói với nàng, hình như là nàng muốn mưu sát phu quân kia mà?
Khuôn mặt Hạ Triều Ca xoẹt một cái ửng hồng, lỗ tai đều nóng hầm hập, thật xấu hổ quá...
Hạ Triều Ca từ trên giường ngồi dậy, sờ sờ khuôn mặt nóng hổi của mình, trong đầu bỗng nhiên văng ra bốn chữ: Thiếu nữ hoài xuân.
Nàng sống hai đời, thời gian gần ngàn năm, tình cảm của nàng rốt cục nở ra một đóa hoa đào.
Mặc dù mới ở giai đoạn hình thành, nhưng nó vẫn tốt đẹp như vậy.
Hạ Triều Ca bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu như nàng chỉ là Hạ Triều Ca, hoặc Hề Minh Húc cũng chỉ là Hề Minh Húc thì tốt.
Coi như kết cục thảm đạm, chí ít cũng có thể toàn tâm toàn ý rơi vào ái tình một lần.
Suy nghĩ một chút, Hạ Triều Ca liền thấy mệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075971/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.