“Nàng đặc biệt như vậy, không giống những nữ nhân kia chỉ biết câu dẫn dụ dỗ nam nhân. Nàng thông minh, nàng dũng cảm, nàng bình tĩnh, từng việc từng việc đều hấp dẫn ta sâu sắc.”
Địch Phỉ Nhiên nói xong còn liếc mắt đưa tình, Hạ Triều Ca nghe xong cả người nổi da gà.
Lời này quả thực êm tai, nhưng phải xem là ai đang nghe, Hạ Triều Ca nàng tuyệt đối sẽ không cảm kích, còn đặc biệt phản cảm.
Địch Phỉ Nhiên thấy vẻ mặt hờ hững của Hạ Triều Ca, hắn cũng không giận không buồn, một mình châm một chén rượu.
“Ta mời nàng một chén.” Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
“Nếu như nàng nguyện ý theo ta, ta nguyện lấy giang sơn Càng quốc này làm sính lễ, hứa cho nàng một đời không lo không nghĩ.”
“Đa tạ ý tốt của tam hoàng tử, ta chỉ là một thảo dân bình thường, không chịu nổi ưu đãi này.” Hạ Triều Ca lạnh mặt cự tuyệt.
Địch Phỉ Nhiên than nhẹ một tiếng, hắn nói: “Ta biết nàng sẽ không tin ta, trong lòng nàng còn chứa Hề Minh Húc.”
Hạ Triều Ca sững sờ, đầu óc tên Địch Phỉ Nhiên này cũng có hố hả?
Tụng mấy cái lời thoại phim tình cảm cẩu huyết lúc 8 giờ thì thôi đi, còn kéo Hề Minh Húc qua, quả thực không thể nhịn nữa!
“Chỉ là, nàng nhớ hắn, nhưng hắn chưa chắc nhìn tới nàng.” Địch Phỉ Nhiên vừa đổi chủ đề, liền hứng thú hỏi: “Có muốn biết hôm nay hắn làm gì hay không?”
Hai mắt Hạ Triều Ca sáng ngời, đúng là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075966/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.