Chương trước
Chương sau
Thế nhưng vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi một năm có thể lột xác như vậy?

Hạ Triều Ca rơi vào trầm tư.

"Quân sư biết người này?"

"Từng nghe qua, chỉ là hắn ở trong rất nhiều hoàng tử Càng quốc cũng không nổi bật."

"Không lộ diện cũng có thể nghe thấy, xem ra trên đời này không có việc gì mà quân sư không biết!"

"Nếu tới Bắc Cương, tự nhiên phải có chuẩn bị không phải sao?"

Hề Minh Húc gật đầu: "Quân sư nói có lý, như vậy theo quân sư thấy, chuyện này như thế nào?"

"Ta cảm thấy hắn đang tìm đường tắt."

Hề Minh Húc nhíu mày, thần sắc nhìn về phía Hạ Triều Ca đều trở nên khác lạ.

"Hắn tạo ra vũ khí này, nhìn cực kì lao lực, hơn nữa chi phí quá cao, khiến người ta cảm thấy hành vi này rất ngu xuẩn. Còn không bằng tạo thành bản thu gọn, dễ dàng sử dụng, có thể mỗi người một thanh."

Hạ Triều Ca bỗng nhiên dừng lại tiếp tục nói: "Thực ra, hắn rất thông minh. Càng quốc ở phía bắc, vốn thiếu thốn vật tư, chi ra nhiều chi phí cho một thanh vũ khí, tốn kém rất lớn, không có lời."

"Cho nên hắn muốn đi đường tắt, bắt giặc phải bắt vua trước. Cung tên này của hắn, mục tiêu chính là các tướng quân. Quân đội Hề gia có bốn nhánh quân, tám chủ soái, cộng thêm ngài và Hề lão tướng quân là mười người. Loại vũ khí này, chế mười cái, hoặc dùng mười lần, chi phí hao tổn thấp hơn rất nhiều."

"Chỉ cần quân không ai thống lĩnh, phía dưới sẽ là năm bè bảy mảng, tự sụp đổ, phổ cập vũ khí ở đây sẽ dễ dàng hơn nhiều, cho nên hắn lấy La tướng quân ra thử nghiệm."

Hạ Triều Ca nói những lời này xong, ánh mắt Hề Minh Húc nhìn nàng triệt để khác biệt.

Chiều hôm nay mở một hội nghị, ý kiến mỗi người không giống nhau, cùng ý tưởng với hắn, cũng chỉ có Hạ Triều Ca, nàng liếc mắt liền thấy trọng điểm.

"Quân sư từ Bích Ba sơn trang quả nhiên không tầm thường."

" Thần sắc thiếu tướng quân bình tĩnh, nói vậy đã sớm nghĩ ra, vẫn là Thiếu tướng quân suy nghĩ chu toàn." Hạ Triều Ca tán dương.

Mặt nói thế thôi, chứ trong lòng Hạ Triều Ca lại nghĩ là, vũ lực của nàng nghiền ép cả đám người, thông minh nghiền ép cả đám người, nhưng mỗi khi nàng nghiền ép người khác xong, nàng liền phát hiện Hề Minh Húc đã đứng ở phía trước nhìn nàng.

Người này cái gì cũng luôn mạnh hơn mình một chút, thật là đáng ghét!

Nàng mới là người xài hack tool xem mệnh cách mà?

Hề Minh Húc, ngươi không được che vòng sáng của ta mà!

"Vậy quân sư cảm thấy trận kia chúng ta phải đánh thế nào?"

Hạ Triều Ca rơi vào trầm tư, sau một lúc, nàng nói: "Trước tiên công bố tin tức La tướng quân qua đời, mê hoặc đối phương, để cho hắn nghĩ rằng kế hoạch của mình hoàn mỹ."

Hề Minh Húc gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Đánh úp bất ngờ, nếu có thể dẫn ra cái vũ khí này, dẫn ra Địch Phỉ Nhiên, một lần hành động diệt được hắn, Càng quốc ít nhất phải an phận hai mươi năm."

"Quân sư cảm thấy, làm sao dẫn cái vũ khí kia ra?" Hề Minh Húc cười ý vị thâm trường.

Toàn thân Hạ Triều Ca run lên, con hàng này lại có một bụng ý nghĩ xấu!

"Cái này khó mà nói được, ta còn chưa nghĩ ra biện pháp."

"Thật sao? Ta lại cảm thấy muốn dẫn vũ khí này cùng Địch Phỉ Nhiên ra, cần có một vị tướng quân đi làm mồi."

Trong lòng Hạ Triều Ca bỗng nhiên gật đầu, anh hùng sở kiến lược đồng!

Nhưng nét mặt của lại không hề thay đổi.

"Người này nhất định phải đủ phân lượng, mới có thể dẫn hắn ra, võ công phải đủ cao để có thể tránh thoát vũ khí, cho nên hẳn là ta phải đi, đúng không?"

Đúng rầu đúng rầu! Hạ Triều Ca sớm muốn nói, ngươi đi chịu chết là thích hợp nhất!

Nhưng nét mặt Hạ Triều Ca kiên quyết phản đối: "Tuyệt đối không thể!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.