Chương trước
Chương sau
Cho nên thể trạng của nàng hoàn toàn không kém, đây chính là lí do nàng có thể kiên trì quỳ trước Ngự Thư phòng cả ngày.

Còn như ngự y nói đầu gối có thương tích, trong vòng mười ngày không thể xuống giường, việc này nhằm vào thể chất công chúa nhu nhược mà nói.

Theo Tang Chính Khanh luyện võ, tổn thương lớn nhỏ đều không ít, chút thương thế này không nghiêm trọng lắm.

Sau khi Hạ Triều Ca đứng dậy, sai cung nữ chuẩn bị cho nàng một cái xe đẩy, tự mình ngồi lên trên.

Nàng biết mình không nghiêm trọng, thế nhưng người khác không thể biết, cho nên còn phải giả bộ.

Mặt trời mới mọc dần dần bò lên trên đỉnh đầu, cả viện đều trải đầy ánh mặt trời.

Hạ Triều Ca đi đứng không tiện, liền để Xuân Liễu thay nàng tưới hoa, như tại Thiên Phủ Cung của nàng, trong viện ở hoàng cung cũng trồng đủ loại hoa lá cây cỏ.

Lúc này Hạ Triều Ca đã nhận được tin tức Hạ Hạo Miểu thu hồi thánh chỉ tứ hôn.

Chuyện này vừa tới, quả nhiên gây nên náo động cả triều.

Cái gì cũng nói, nhưng đánh giá đối với Hạ Triều Ca đều là khen ngợi.

Nàng xinh đẹp hoàn thành lần cự hôn này, chẳng những mang lại danh tiếng cho mình, trả lại cho bạch liên hoa Hạ Uyển Tình áp lực cực lớn.

Tin nàng ép buộc chính đại tỷ của mình quỳ gối trước Ngự Thư phòng kháng chỉ cự hôn truyền khắp kinh thành.

Dù lúc đó nàng cầu xin hay bức ép, nhưng kết quả như vậy, nàng hết đường chối cãi.

Đương nhiên, Hề Minh Húc cũng không được tốt.

Hai người này về sau muốn tới hành nàng, vậy trước hết nàng phải hành hai tên này đã!

Hạ Triều Ca ngón tay gõ gõ lên tay vịn xe lăn, cự hôn rồi, nên đi bước kế tiếp.

Cũng không biết lúc nào sư phụ nhà nàng có thể tới đây.

Sáng sớm ngày hôm đó, Hạ Triều Ca không chờ được Tang Chính Khanh, lại chờ được Hề Minh Húc.

Lúc Hề Minh Húc tới, Hạ Triều Ca đang đờ ra nhìn hoa cỏ đầy sân.

“Vi thần tham kiến công chúa “

“Bình thân đi, Xuân Liễu, châm trà, ban ghế ngồi.”

Đây là lần thứ hai sau khi chuyển thế, Hạ Triều Ca mặt đối mặt với Hề Minh Húc.

Chẳng biết tại sao, Hạ Triều Ca nhìn đôi mắt thâm thúy như vực sâu của Hề Minh Húc, có chút chột dạ.

Đại khái là do cặp mắt kia giống Thương Lăng như đúc.

Nàng rất sợ Thương Lăng. Nàng luôn cảm thấy, Thương Lăng lôi kéo nàng cùng hạ giới, nhất định là có ý đồ.

Bất quá ý đồ gì, nàng không biết.

“Đa tạ công chúa “

Trong lời nói của Hề Minh Húc, tràn đầy lãnh đạm xa cách.

“Không biết Hề tướng quân tới lần này vì chuyện gì?”

Tới hỏi tội phải không? Chỉ trích nàng làm lớn chuyện phá hỏng danh tiếng của bọn họ hả?

Hay là tới đây cảm tạ, cảm tạ nàng sáng suốt đại nghĩa, sớm rời khỏi bọn họ?

Trong lòng Hạ Triều Ca suy đoán.

“ Thật ra công chúa không cần phải phí sức từ hôn như thế.”

Lông mày Hạ Triều Ca nhíu lại, dường như lời kịch hơi sai sai!

“Nếu người cực kì chán ghét thần, không nguyện ý gả cho thần, nói cho thần biết, để cho thần tới kháng lại thánh chỉ này, hà tất tổn thương chính mình.”

Hạ Triều Ca nghe thế, ngu người.

Cầm nhầm kịch bản? Sao tên Hề Minh Húc này không diễn theo lẽ thường vậy?

Không đúng, lời này sao nghe kì quái quá vậy?

Sao mà nghe như là Hạ Triều Ca nàng chướng mắt Hề Minh Húc mới thà chết chứ không chịu khuất phục mà cự hôn?

Rõ ràng là chính bản thân hắn cùng bạch liên hoa kia có gian tình, nàng hảo tâm nhường đường được không?

Hề Minh Húc trả đũa à?!

Hay cho Thương Lăng, đầu thai rồi mà tính xấu không đổi!

Lúc trước hắn ấn nàng trên tường nghiêm trọng cảnh cáo nàng, lại còn trả đũa tới chỗ Thiên Đế cáo trạng, nói nàng hại hắn hỏa khí công tâm!

Ác nhân lại cáo trạng trước nữa kìa!

Trong lòng Hạ Triều Ca nổi giận, sắc mặt lại không thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.