“Đứng lên đi “
Hạ Triều Ca ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt mệt mỏi của Hạ Hạo Miểu, trong lòng có chút khổ sở.
Nàng biết lần này khiến phụ hoàng khổ sở, khiến người khó xử.
Thánh chỉ đã hạ, miệng vàng lời ngọc, muốn thay đổi chính là đang tự vả vào mặt mình.
Thật sự nàng không còn cách nào, nàng không thể trơ mắt nhìn mọi việc phát triển theo mệnh cách được.
Nàng không có cách nào nhìn bọn họ chết thảm, càng không thể nào trực tiếp giết Hề Minh Húc để chấm dứt hậu hoạ.
“Phụ hoàng, là con tùy hứng, con xin lỗi người, con không cầu người tha thứ, con chỉ hy vọng người có thể bảo trọng long thể.”
Hạ Triều Ca khấu đầu một cái, sau đó hai mắt hoa lên, cả người ngã xuống ngất đi.
“Triều Ca Triều Ca! Ngự y, mau truyền ngự y đến!”
Tẩm điện Triều Vân Cung.
Hoàng hậu Bạch Tâm Lăng hai mắt đẫm lệ nhìn Hạ Triều Ca trên giường.
Đứa con này từ nhỏ đều chưa từng nếm chút khổ cực, lần này quỳ trọn một ngày dưới nắng gắt, một giọt nước cũng không uống, không sinh bệnh mới là lạ.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, trưởng công chúa quỳ một ngày, thân thể không chịu nổi mới bị bệnh, nghỉ ngơi cho khỏe thì không sao.”
Ngự y thở dài, lần đầu nhìn thấy một vị công chúa được sủng ái mà còn quật cường đến vậy.
Bạch Tâm Lăng không nói lời nào, lẳng lặng lau nước mắt ở một bên.
“Hoàng thượng, hoàng hậu, vi thần lui xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075914/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.